Ngay khi dòng chữ đỏ chói mắt [Chào Mừng Đến Với Nhiệm Vụ Thứ Hai: Sinh Tồn Trong Vùng Dịch Bệnh!] biến mất khỏi bầu trời, một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy căn phòng nhỏ. Ánh đèn vàng hắt lên những khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt mở to nhìn nhau, cố gắng tìm kiếm một lời giải đáp hay một tia hy vọng trong ánh mắt của người còn lại.
Sự im lặng này đặc biệt đáng sợ, nó như một khoảng lặng trước cơn bão, báo hiệu những khó khăn và nguy hiểm khôn lường đang chờ đợi phía trước.
Mẹ Ngọc khẽ rêи ɾỉ, bàn tay bà siết chặt lấy Ngọc Ly, như thể muốn bảo vệ đứa con bé bỏng khỏi mọi nguy hiểm rình rập.
Những ngón tay bà run rẩy, đôi mắt ngấn lệ nhìn con gái út, trong lòng bà trào dâng một nỗi sợ hãi nguyên thủy, nỗi sợ hãi của một người mẹ khi nghĩ đến những điều tồi tệ có thể xảy đến với con mình.
"Dịch bệnh... Trời ơi, làm sao chúng ta có thể sống sót trong đó?"
Giọng bà run rẩy, mang theo nỗi sợ hãi tột độ, một nỗi sợ hãi lan tỏa khắp căn phòng, khiến không khí càng trở nên ngột ngạt.
Bố Long cau mày, ánh mắt ông dán chặt vào khoảng không vô định, nơi vừa hiện lên những dòng chữ đỏ đáng sợ. Trán ông lấm tấm mồ hôi, những nếp nhăn trên khuôn mặt khắc khổ càng thêm sâu.
"Bảy ngày... ở khu vực phía Đông... tìm kiếm thuốc giải..."
Ông lẩm bẩm, như đang cố gắng tiêu hóa những thông tin vừa nhận được, cố gắng tìm ra một logic hay một manh mối nào đó trong mớ hỗn độn này.
"Khu vực đó... trước đây có một số nhà máy cũ và khu công nghiệp bỏ hoang. Nếu có dịch bệnh, có lẽ nó bắt nguồn từ đó."
Sự lo lắng hằn rõ trên từng nếp nhăn trên khuôn mặt ông, đôi mắt ông ánh lên vẻ bất lực và lo âu.
Tố Sang đứng dậy, bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm tĩnh mịch bên ngoài.
Gió nhẹ thổi qua khe cửa, mang theo hơi lạnh của đêm khuya. Anh ta siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay trắng bệch.
"Chúng ta chỉ có bảy ngày. Và mục tiêu là tìm kiếm thuốc giải. Điều đó có nghĩa là dịch bệnh này không hề đơn giản. Chắc chắn sẽ có rất nhiều khó khăn và nguy hiểm đang chờ đợi chúng ta."
Giọng anh ta trầm xuống, mang theo sự quyết tâm và cả một chút bất an. Anh ta nhìn về phía Bảo Vy, ánh mắt anh ta như muốn nói rằng họ sẽ phải cùng nhau vượt qua thử thách này.
Mai An, sau một thoáng im lặng, lên tiếng, giọng cô bình tĩnh hơn những người khác nhưng vẫn không giấu nổi sự lo ngại. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, cố gắng giữ cho mình một vẻ ngoài mạnh mẽ.
"Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm thông tin. Bảo Vy, em thử xem trên Cửa Sổ Thế Giới có ai nói gì về dịch bệnh này không. Có lẽ sẽ có những thông tin hữu ích về triệu chứng, cách lây lan và cách phòng tránh."
Ánh mắt cô hướng về phía Bảo Vy, chờ đợi một tia hy vọng từ những thông tin mà hệ thống có thể cung cấp.
Bảo Vy gật đầu, cô đã hoàn toàn quen với việc truy cập vào giao diện ảo này sau những trải nghiệm vừa qua.
Cô nhắm mắt lại, tập trung tinh thần và mở [Khung Chat Thế Giới] và [Khung Chat Khu Vực].
Trong đầu cô hiện lên một bàn phím ảo, và cô bắt đầu gõ những từ khóa liên quan đến "dịch bệnh", "khu vực phía Đông" và "thuốc giải".
Ngay lập tức, hàng loạt tin nhắn hiện ra với tốc độ chóng mặt.
Khung chat thế giới tràn ngập những lời bàn tán, lo lắng, hoảng loạn và cả những tin đồn chưa được kiểm chứng về dịch bệnh.
Những người sống sót từ khắp nơi trên thế giới đang cố gắng chia sẻ những gì họ biết hoặc nghe được, tạo nên một biển thông tin hỗn loạn và khó kiểm soát. Bảo Vy cố gắng lọc ra những thông tin hữu ích, nhưng số lượng tin nhắn quá lớn khiến cô cảm thấy choáng ngợp.
Cô nhanh chóng chuyển sang [Khung Chat Khu Vực]. Lần này, số lượng tin nhắn ít hơn hẳn, và ngôn ngữ chủ yếu là tiếng Việt. Mọi người trong khu vực đang cố gắng liên lạc với nhau, chia sẻ những thông tin cụ thể hơn về tình hình ở thành phố của họ.
Bảo Vy bắt đầu đọc những dòng tin nhắn, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về dịch bệnh ở khu vực phía Đông.
"Có vẻ như dịch bệnh này lây lan rất nhanh,"
Bảo Vy nói, giọng cô lo lắng khi đọc những dòng tin nhắn.
"Nhiều người nói rằng họ cảm thấy mệt mỏi, sốt cao và khó thở. Một số người còn xuất hiện những vết phát ban kỳ lạ trên da. Có người còn nói rằng họ đã mất vị giác và khứu giác."
Cô nhìn mẹ và Ngọc Ly, nỗi lo lắng hiện rõ trong ánh mắt.
"Thuốc giải..."
Bố Long lẩm bẩm, ông cũng đang chăm chú theo dõi những tin nhắn trên khung chat khu vực trong tâm trí. "Nếu có thuốc giải, chắc chắn nó sẽ rất khó tìm. Có lẽ nó đang ở trong các bệnh viện hoặc phòng thí nghiệm."
Ông thở dài, cảm thấy bất lực trước tình hình hiện tại.
"Có một vài người nói rằng họ đã nhìn thấy những sinh vật kỳ lạ ở khu vực phía Đông,"
Tố Sang nói, anh ta cũng đang tập trung vào khung chat khu vực.
"Chúng có vẻ bị đột biến do dịch bệnh. Có người còn nói rằng chúng hung hãn và nguy hiểm hơn cả những sinh vật trong "Thanh Lọc"."
Anh ta nhìn Bảo Vy, ánh mắt anh ta đầy lo ngại.
Nghe đến "sinh vật đột biến", Ngọc Ly lại rụt người vào lòng mẹ, đôi mắt cô bé ánh lên vẻ sợ hãi tột độ.
Mẹ Ngọc ôm chặt lấy con gái, cố gắng trấn an cô bé bằng những lời thì thầm yêu thương, nhưng giọng bà vẫn không giấu nổi sự lo lắng.
"Chúng ta cần phải chuẩn bị thật kỹ càng,"
Mai An nói, giọng cô thận trọng.
"Chúng ta không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì trong bảy ngày tới. Chúng ta cần phải có kế hoạch cụ thể."
Cô nhìn quanh căn phòng, cố gắng tìm ra những gì họ có thể sử dụng để chuẩn bị.
Cả gia đình bắt đầu rà soát lại những nguồn lực mà họ đang có.
Mẹ Ngọc kiểm tra lại số lượng thực phẩm còn lại trong bếp. Bà mở tủ lạnh, nhìn vào những hộp rau củ đã héo úa, những khay trứng trống rỗng. Bà mở tủ đựng đồ khô, đếm lại số lượng gạo, mì gói và đồ hộp.
"Chúng ta còn một ít gạo, mì gói và đồ hộp. Nhưng không nhiều. Chúng ta cần phải tiết kiệm tối đa."
Giọng bà nghẹn lại, bà cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc làm sao để nuôi sống cả gia đình trong bảy ngày tới.
Tố Sang kiểm tra lại số lượng nước uống. Anh ta cầm từng chai nước lên, lắc nhẹ để ước lượng lượng nước còn lại.
"Nước cũng không còn nhiều. Chúng ta cần phải tìm thêm nguồn nước sạch."
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi liệu họ có thể tìm thấy nước ở đâu trong thành phố hoang tàn này.
Bảo Vy nhớ đến bộ đồ sơ cứu mà cô đã tìm được ở trường học.
"Em có một bộ đồ sơ cứu nhỏ. Có thể sẽ có một số thuốc men và băng gạc hữu ích."
Cô chạy nhanh đến chỗ chiếc ba lô của mình và lấy ra bộ đồ sơ cứu, mở ra kiểm tra nội dung bên trong.
"Chúng ta cũng cần phải tìm kiếm thêm đồ bảo hộ," bố Long nói.
"Chúng ta không thể chỉ dựa vào khẩu trang y tế thông thường. Chúng ta cần những bộ quần áo dày dặn hơn, có thể che chắn được toàn bộ cơ thể."
Ông cũng đang xem xét mục [Cửa Hàng] trong Cửa Sổ Thế Giới.
"Ở đây có bán đồ bảo hộ chuyên dụng, nhưng chúng ta không có "Điểm Sinh Tồn" để mua." Ông thở dài, cảm thấy bất lực vì không thể bảo vệ gia đình một cách tốt nhất.
"Chúng ta có thể kiếm được điểm này bằng cách hoàn thành nhiệm vụ hoặc tiêu diệt những sinh vật nguy hiểm," Bảo Vy giải thích, cô đã đọc được thông tin này trên khung chat thế giới.
"Vậy là chúng ta phải mạo hiểm ra ngoài để kiếm điểm sao?"
Mẹ Ngọc lo lắng hỏi. "Nhưng như vậy rất nguy hiểm. Lỡ như chúng ta bị nhiễm bệnh thì sao?" Bà ôm chặt Ngọc Ly hơn, như muốn giữ cô bé tránh xa mọi nguy hiểm.
"Chúng ta cần phải ưu tiên việc tìm kiếm thuốc giải trước," bố Long nói.
"Nếu có thuốc giải, chúng ta mới có cơ hội sống sót. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân và Ngọc Ly." Ông nhìn từng thành viên trong gia đình, ánh mắt ông đầy quyết tâm.
Cả gia đình cùng nhau xem lại bản đồ khu vực phía Đông thành phố trên Cửa Sổ Thế Giới.
Bản đồ hiển thị một số địa điểm quan trọng như bệnh viện trung tâm, các phòng thí nghiệm, công ty dược phẩm và các khu dân cư. Tuy nhiên, những khu vực này cũng được cảnh báo là có mức độ nguy hiểm cao.
"Em nghĩ chúng ta nên cố gắng tìm kiếm thêm thông tin về bệnh viện trung tâm," Bảo Vy nói.
"Có người trên khung chat khu vực nói rằng họ đã nhìn thấy một nhóm người tập trung ở đó, có thể họ có thông tin về thuốc giải."
"Nhưng bệnh viện chắc chắn sẽ là một nơi nguy hiểm," Tố Sang nói. "Sẽ có rất nhiều người bệnh và có thể cả những sinh vật đột biến ở đó."
Anh ta nghiến răng, cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của cả gia đình.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian," Mai An nói.
"Chúng ta chỉ có 72 giờ để chuẩn bị. Chúng ta cần phải đưa ra quyết định và hành động nhanh chóng." Cô nhìn Bảo Vy, "Em có thanh kiếm, đó là lợi thế lớn nhất của chúng ta lúc này."
Bảo Vy gật đầu, cô mở [Thông Tin Cá Nhân] của mình một lần nữa.
Cô vẫn còn 5 điểm thuộc tính chưa sử dụng. Sau khi suy nghĩ kỹ, cô quyết định cộng thêm 2 điểm vào Tấn Công, nâng chỉ số này lên một chút nữa, và 3 điểm vào Thể Chất, hy vọng sẽ giúp cô có sức bền tốt hơn trong môi trường khắc nghiệt của vùng dịch bệnh.
Cô cảm thấy cơ thể mình có một sự thay đổi nhỏ, dường như mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn một chút.
"Em đã cộng thêm vào Tấn Công và Thể Chất," Bảo Vy nói, chia sẻ quyết định của mình với gia đình.
"Em nghĩ trong tình huống dịch bệnh và những sinh vật đột biến có thể xuất hiện, khả năng tự bảo vệ và sức bền sẽ rất quan trọng."
Tố Sang gật đầu đồng ý.
"Quyết định hợp lý. Chúng ta không biết sẽ phải đối mặt với những gì ở khu vực phía Đông."
Anh ta cũng đang xem xét các chỉ số của mình trên Cửa Sổ Thế Giới, dù không có điểm thuộc tính để tăng, anh ta vẫn cố gắng hiểu rõ hơn về hệ thống này.
"Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Mai An hỏi, cô đang chăm chú đọc những tin nhắn mới trên khung chat khu vực.
"Có rất nhiều thông tin trái chiều. Một số người nói rằng nên ở yên trong nhà để tránh bị lây nhiễm, trong khi những người khác lại khuyên nên tìm đến những khu vực an toàn hơn ở ngoại ô thành phố."
Bố Long thở dài.
"Ở yên trong nhà có lẽ an toàn hơn, nhưng chúng ta sẽ không có thuốc giải và nguồn cung cấp cũng sẽ cạn kiệt dần. Chúng ta buộc phải mạo hiểm đến khu vực phía Đông."
Mẹ Ngọc ôm chặt Ngọc Ly, khuôn mặt bà đầy lo lắng.
"Nhưng con bé còn quá nhỏ. Làm sao chúng ta có thể đưa con bé đến một nơi nguy hiểm như vậy?"
"Chúng ta sẽ phải cẩn thận gấp đôi," Tố Sang nói, anh ta nhìn Ngọc Ly với ánh mắt đầy yêu thương.
"Chúng ta sẽ tìm cách bảo vệ em ấy tốt nhất có thể."
Bảo Vy tiếp tục tìm kiếm thông tin trên Cửa Sổ Thế Giới. Cô tập trung vào những tin nhắn liên quan đến bệnh viện trung tâm.
"Em thấy có người nói rằng bệnh viện đang bị phong tỏa bởi một nhóm người sống sót có vũ trang. Họ nói rằng họ đang cố gắng tìm kiếm thuốc giải ở bên trong."
"Một nhóm người có vũ trang?" Bố Long nhíu mày.
"Chúng ta không biết họ là ai và mục đích của họ là gì. Có thể họ sẽ không thân thiện."
"Nhưng đó có thể là cơ hội duy nhất của chúng ta," Tố Sang nói. "Nếu có thuốc giải ở đó, chúng ta phải tìm cách tiếp cận họ."
Mai An cũng đồng ý.
"Chúng ta cần thêm thông tin. Em sẽ cố gắng liên lạc với những người đã đăng tin về bệnh viện trên khung chat khu vực."
Cô bắt đầu gõ những tin nhắn, hỏi thêm chi tiết về tình hình ở bệnh viện và liệu họ có cần giúp đỡ hay không.
Trong khi Mai An đang cố gắng liên lạc, Bảo Vy chuyển sang mục [Tài Nguyên] và xem xét kỹ hơn về thanh kiếm Ánh Trăng và tinh thể lửa.
Cô đọc lại mô tả về kỹ năng [Trăng Khuyết]: Một đòn tấn công mạnh mẽ, gây thêm sát thương phép thuật và có khả năng làm chậm mục tiêu. Cô cảm thấy hào hứng với vũ khí mới này, nó chắc chắn sẽ giúp cô rất nhiều trong chiến đấu.
Cô cũng xem xét tinh thể lửa.
Mô tả cho thấy nó có thể được sử dụng để cường hóa vũ khí hoặc trang bị, thêm thuộc tính lửa. Hoặc nó có thể được sử dụng trong một số công thức chế tạo đặc biệt. Bảo Vy cảm thấy tò mò về những khả năng của tinh thể này.
"Em nghĩ chúng ta nên cố gắng tìm kiếm thêm đồ bảo hộ," Bảo Vy nói.
"Khẩu trang y tế và găng tay có lẽ sẽ không đủ để bảo vệ chúng ta khỏi dịch bệnh. Chúng ta cần những bộ quần áo dày dặn hơn, có thể che chắn được toàn bộ cơ thể."
Cả nhà bắt đầu lục lọi trong nhà, tìm kiếm những bộ quần áo cũ, áo mưa, khăn quàng cổ và bất kỳ thứ gì có thể dùng để bảo vệ họ. Họ cũng tìm được một vài chiếc kính bảo hộ cũ.
"Chúng ta cần phải có nước rửa tay hoặc cồn để sát khuẩn," Mai An nói, cô vẫn đang theo dõi những tin nhắn trên khung chat khu vực.
"Có người nói rằng virus có thể lây lan qua tiếp xúc."
Tố Sang tìm kiếm trong tủ thuốc và tìm thấy một chai cồn y tế nhỏ và một chai nước rửa tay còn một nửa. Họ cũng đổ đầy nước vào tất cả các bình chứa mà họ có.
"Chúng ta nên mang theo càng nhiều đồ ăn càng tốt," mẹ Ngọc nói.
"Chúng ta không biết khi nào mới có thể tìm được nguồn cung cấp mới." Bà bắt đầu sắp xếp những thực phẩm còn lại vào các ba lô.
Sau một hồi trao đổi và chuẩn bị, cả gia đình đã có một kế hoạch sơ bộ.
Bảo Vy và Tố Sang sẽ là người đi trinh sát và tìm kiếm nguồn cung cấp, đồng thời cố gắng liên lạc với nhóm người ở bệnh viện trung tâm. Bố Long và Mai An sẽ ở nhà chăm sóc mẹ và Ngọc Ly, đồng thời tiếp tục thu thập thông tin từ Cửa Sổ Thế Giới.
"Chúng ta sẽ đi vào sáng sớm ngày mai," Tố Sang nói.
"Chúng ta cần phải tận dụng thời gian còn lại để nghỉ ngơi và chuẩn bị."
Cả nhà đồng ý. Họ cùng nhau kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa, đảm bảo rằng họ không bỏ sót bất cứ thứ gì quan trọng. Sau đó, họ cố gắng chợp mắt, dù trong lòng ai cũng đầy lo lắng và bất an.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng bình minh đầu tiên ló dạng, Bảo Vy và Tố Sang đã sẵn sàng. Họ mặc những bộ quần áo dày dặn nhất, đeo khẩu trang và găng tay, mang theo ba lô đựng nước uống, đồ ăn và vũ khí.
"Hai đứa nhớ phải cẩn thận," mẹ Ngọc dặn dò, giọng bà nghẹn lại.
"Đừng mạo hiểm quá."
Bố Long đặt tay lên vai hai con.
"Hãy luôn cảnh giác và giúp đỡ lẫn nhau."
Bảo Vy ôm chặt mẹ và Ngọc Ly. "Mọi người ở nhà cẩn thận nhé. Chúng con sẽ sớm trở về."
Tố Sang gật đầu chào bố mẹ và Mai An, rồi cùng Bảo Vy bước ra khỏi nhà, hướng về phía khu vực phía Đông thành phố, nơi mà những nguy hiểm và hy vọng đang chờ đợi họ.
Thời gian 72 giờ chuẩn bị đã gần kết thúc, và nhiệm vụ "Sinh Tồn Trong Vùng Dịch Bệnh" đã chính thức bắt đầu.