Ngón tay Bảo Vy run nhẹ khi chạm vào màn hình ảo trong tâm trí, gửi đi dòng tin nhắn ngắn gọn đến những người đang cố thủ bên trong bệnh viện trung tâm. Họ hồi hộp chờ đợi phản hồi, ánh mắt cả hai không rời khỏi cánh cổng sắt kiên cố của bệnh viện, nơi ẩn chứa cả hy vọng và nguy hiểm.
Thời gian trôi qua chậm chạp như một dòng chảy đặc quánh, mỗi giây phút đều nặng trĩu sự lo lắng.
Bên ngoài, ánh mặt trời đã lên cao hơn, chiếu rọi khung cảnh hoang tàn xung quanh bệnh viện. Những chiếc xe cứu thương lật nghiêng, những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, tạo nên một bức tranh ảm đạm và chết chóc. Không có dấu hiệu của sự sống bên ngoài, chỉ có tiếng gió rít nhẹ qua những ô cửa sổ vỡ và tiếng ho khan yếu ớt vọng ra từ đâu đó.
"Có lẽ họ không online," Tố Sang khẽ nói, giọng anh ta có chút thất vọng. Anh ta đã đi đi lại lại vài vòng quanh chiếc xe tải lật nghiêng, không ngừng nhìn về phía bệnh viện.
"Đừng nản lòng," Bảo Vy đáp, cố gắng giữ cho giọng mình lạc quan. "Có lẽ họ đang bận. Chúng ta cứ chờ thêm một chút nữa." Trong lòng cô cũng không khỏi lo lắng. Liệu có ai ở bên trong bệnh viện không? Liệu họ có sẵn lòng giúp đỡ hai người xa lạ như cô và anh trai không?
Đúng lúc đó, một thông báo mới xuất hiện trong Cửa Sổ Thế Giới của Bảo Vy. Tim cô đập nhanh hơn khi nhìn thấy tên người gửi: "Người dùng [Bệnh Viện Trung Tâm - Chỉ Huy]".
Cô vội vàng mở tin nhắn. Nội dung ngắn gọn nhưng đầy thận trọng:
[Chúng tôi đã nhận được tin nhắn của các bạn. Các bạn có kỹ năng y tế? Chúng tôi đang cần người giúp đỡ. Hãy đến cổng sau của bệnh viện. Cửa sẽ hé mở trong mười phút. Hãy đi một mình. Không mang theo vũ khí.]
Bảo Vy thở phào nhẹ nhõm. Họ đã nhận được phản hồi! Nhưng những yêu cầu của họ cũng khiến cô cảm thấy có chút nghi ngờ. Tại sao chỉ được đi một mình? Tại sao không được mang theo vũ khí?
Cô nhanh chóng chia sẻ tin nhắn với Tố Sang. Anh ta đọc xong, cau mày nói: "Đi một mình và không mang vũ khí? Họ có ý gì đây? Có thể là một cái bẫy."
"Em cũng nghĩ vậy," Bảo Vy đáp. "Nhưng chúng ta không có nhiều lựa chọn. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta để tìm hiểu về thuốc giải."
"Vậy chúng ta nên làm gì?" Tố Sang hỏi, ánh mắt anh ta đầy lo lắng.
Bảo Vy suy nghĩ một lát. "Em sẽ đi. Anh ở lại đây canh chừng. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh phải tìm cách giúp em." Cô nhìn thẳng vào mắt anh trai, giọng cô đầy kiên quyết.
"Không được! Quá nguy hiểm!" Tố Sang phản đối ngay lập tức. "Để anh đi cùng em."
"Không, anh hai," Bảo Vy lắc đầu. "Họ yêu cầu đi một mình. Nếu cả hai chúng ta cùng đi, có thể họ sẽ nghi ngờ và không mở cửa. Anh ở lại đây sẽ an toàn hơn. Nếu em không quay lại trong vòng một tiếng, anh hãy tìm cách liên lạc với họ."
Sau một hồi tranh cãi, Tố Sang cuối cùng cũng đồng ý với kế hoạch của Bảo Vy. Anh ta biết rằng em gái mình rất thông minh và mạnh mẽ, và đây có lẽ là cách tốt nhất để tiếp cận nhóm người ở bệnh viện.
Bảo Vy cất thanh kiếm Ánh Trăng vào ba lô, chỉ giữ lại con dao găm nhỏ để phòng thân. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Cô biết rằng mình đang bước vào một nơi đầy rẫy những nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô phải làm tất cả để bảo vệ gia đình mình.
Cô cẩn thận đi vòng ra phía sau bệnh viện, theo hướng mà tin nhắn đã chỉ dẫn. Cổng sau của bệnh viện là một cánh cổng sắt cũ kỹ, rỉ sét, trông có vẻ đã lâu không được sử dụng. Đúng như tin nhắn đã nói, cánh cổng hé mở một khe nhỏ.
Một giọng nói trầm khàn vang lên từ bên trong: "Chỉ một người. Bước vào nhanh."
Bảo Vy không chần chừ, cô lách người qua khe cửa hẹp và bước vào bên trong bệnh viện. Cánh cổng sắt nặng nề lập tức đóng sầm lại sau lưng cô, khiến cô cảm thấy như vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Bên trong bệnh viện tối tăm và ẩm thấp. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc hòa lẫn với mùi bệnh tật và sự chết chóc, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt và khó chịu. Ánh sáng yếu ớt hắt ra từ những ngọn đèn pin và những chiếc đèn khẩn cấp, chiếu rọi những hành lang vắng vẻ và những căn phòng trống trải.
Bảo Vy đi dọc theo hành lang, lắng nghe mọi âm thanh. Cô có thể nghe thấy tiếng ho khan yếu ớt vọng ra từ đâu đó, và tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó đang di chuyển ở phía trước.
Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy một bóng người đang đứng đợi ở cuối hành lang. Đó là một người đàn ông, mặc một bộ đồ bảo hộ màu trắng đã cũ và lấm bẩn. Khuôn mặt ông ta bị che khuất bởi chiếc mặt nạ phòng độc, chỉ để lộ đôi mắt đầy cảnh giác.
"Cô là người đã nhắn tin?" Người đàn ông hỏi, giọng ông ta bị bóp nghẹt bởi chiếc mặt nạ.
"Vâng, là tôi," Bảo Vy đáp, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.
"Cô có kỹ năng y tế?"
"Tôi không phải là bác sĩ hay y tá," Bảo Vy nói. "Nhưng tôi có một số kiến thức cơ bản về sơ cứu và chăm sóc người bệnh."
Người đàn ông im lặng một lát, như đang suy nghĩ. "Chúng tôi đang rất cần người giúp đỡ. Rất nhiều người bị nhiễm bệnh. Chúng tôi không đủ nhân lực để chăm sóc họ."
"Tôi sẵn lòng giúp đỡ," Bảo Vy nói. "Nhưng tôi muốn hỏi về thuốc giải. Gia đình tôi đang rất cần nó."
Người đàn ông khẽ gật đầu. "Chúng tôi đang nghiên cứu. Chúng tôi đã tìm được một số loại thuốc có thể làm giảm triệu chứng, nhưng vẫn chưa tìm ra thuốc chữa trị hoàn toàn."
"Ông có thể cho tôi biết thêm không?" Bảo Vy hỏi, giọng cô đầy hy vọng.
Người đàn ông ra hiệu cho Bảo Vy đi theo ông ta. Họ đi qua những hành lang tối tăm và những căn phòng bừa bộn, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa thép. Người đàn ông mở cửa và dẫn Bảo Vy vào bên trong.
Căn phòng bên trong sáng hơn những nơi khác, được chiếu sáng bởi một vài chiếc đèn điện. Có khoảng mười người đang ở trong phòng, một số người mặc đồ bảo hộ, những người khác thì không. Họ đang làm việc một cách khẩn trương, chăm sóc những người bệnh đang nằm trên những chiếc giường dã chiến.
Bảo Vy nhìn quanh căn phòng, cảm thấy choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt. Rất nhiều người đang đau đớn và khó thở. Tiếng ho khan và tiếng rêи ɾỉ vang vọng khắp căn phòng.
"Đây là khu vực cách ly," người đàn ông nói. "Tất cả những người ở đây đều đã bị nhiễm bệnh."
Ông ta dẫn Bảo Vy đến gặp một người phụ nữ đang ngồi ở một chiếc bàn, xung quanh cô ta là những cuốn sách và giấy tờ. Người phụ nữ cũng mặc đồ bảo hộ, và khuôn mặt cô ta trông rất mệt mỏi.
"Đây là bác sĩ Lan," người đàn ông giới thiệu. "Cô ấy là người phụ trách việc nghiên cứu thuốc giải."
Bảo Vy tiến đến gần bác sĩ Lan và giới thiệu về mình. Bác sĩ Lan nhìn cô với ánh mắt dò xét, nhưng sau đó, một nụ cười yếu ớt nở trên môi cô.
"Rất vui được gặp cô," bác sĩ Lan nói, giọng cô ta khàn đi vì mệt mỏi. "Chúng tôi đang rất cần người giúp đỡ. Cô có thể làm gì cho chúng tôi?"
"Tôi có thể giúp chăm sóc người bệnh," Bảo Vy nói. "Tôi cũng có thể giúp thu thập thông tin từ Cửa Sổ Thế Giới. Có lẽ sẽ có những manh mối nào đó về thuốc giải."
Bác sĩ Lan gật đầu. "Chúng tôi rất hoan nghênh sự giúp đỡ của cô. Hãy để tôi cho cô xem những gì chúng tôi đã tìm được."
Bác sĩ Lan bắt đầu giải thích cho Bảo Vy về những nghiên cứu của họ về dịch bệnh. Cô ta cho Bảo Vy xem những mẫu bệnh phẩm, những kết quả xét nghiệm và những loại thuốc mà họ đã thử nghiệm. Bảo Vy lắng nghe một cách chăm chú, cố gắng ghi nhớ mọi thông tin.
Cô nhận ra rằng nhóm người này đã làm việc rất chăm chỉ và họ đã đạt được một số tiến bộ nhất định. Nhưng họ vẫn chưa tìm ra được thuốc chữa trị hoàn toàn.
"Chúng tôi cần thêm thời gian và nguồn lực," bác sĩ Lan nói. "Chúng tôi hy vọng sẽ sớm tìm ra giải pháp."
Bảo Vy cảm thấy một tia hy vọng lóe lên trong lòng. Có lẽ họ đã đến đúng chỗ. Có lẽ nhóm người này sẽ giúp cô tìm được thuốc giải cho gia đình mình.
Nhưng cô cũng biết rằng thời gian không còn nhiều. Nhiệm vụ "Sinh Tồn Trong Vùng Dịch Bệnh" chỉ kéo dài bảy ngày. Họ cần phải hành động nhanh chóng.
"Tôi có thể giúp gì cho mọi người ngay bây giờ?" Bảo Vy hỏi, giọng cô đầy quyết tâm.
Bác sĩ Lan mỉm cười. "Cô có thể bắt đầu bằng cách giúp chúng tôi chăm sóc những người bệnh. Chúng tôi sẽ rất biết ơn."
Bảo Vy gật đầu. Cô bắt đầu giúp đỡ các nhân viên y tế, chăm sóc những người bệnh đang đau đớn. Cô lau mặt cho họ, cho họ uống nước và trò chuyện với họ để động viên tinh thần.
Trong lúc làm việc, Bảo Vy không ngừng suy nghĩ về gia đình mình. Cô tự hỏi họ đang làm gì, có an toàn không. Cô hy vọng rằng Tố Sang vẫn đang đợi cô ở bên ngoài bệnh viện.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Khi Bảo Vy nhìn đồng hồ, cô nhận ra đã gần một tiếng trôi qua kể từ khi cô bước vào bệnh viện. Cô cần phải quay trở lại với Tố Sang và chia sẻ những gì mình đã biết.
Cô tìm gặp bác sĩ Lan và người đàn ông đã dẫn cô vào. "Tôi cần phải quay lại với anh trai mình," Bảo Vy nói. "Tôi muốn chia sẻ những thông tin này với gia đình tôi."
Bác sĩ Lan hiểu. "Cô hãy cẩn thận. Chúng tôi hy vọng sẽ sớm gặp lại cô."
Người đàn ông dẫn Bảo Vy trở lại cổng sau của bệnh viện và mở cửa cho cô ra ngoài. Bảo Vy bước ra khỏi cánh cổng, cảm nhận ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt. Cô nhìn thấy Tố Sang đang đứng đợi ở phía xa, vẻ mặt anh ta đầy lo lắng.
Cô vẫy tay ra hiệu cho anh trai, và Tố Sang lập tức chạy về phía cô.
"Em không sao chứ?" Anh ta hỏi, giọng anh ta đầy lo lắng.
"Em ổn," Bảo Vy đáp. "Em đã gặp được họ. Họ đang nghiên cứu thuốc giải."
Cô nhanh chóng kể cho Tố Sang nghe về những gì mình đã thấy và nghe được bên trong bệnh viện. Cả hai anh em đều cảm thấy một tia hy vọng mới.
Họ đã tìm được một manh mối quan trọng trong cuộc chiến sinh tồn này. Giờ đây, họ cần phải cùng nhau hợp tác với nhóm người ở bệnh viện để tìm ra thuốc giải và cứu lấy gia đình mình. Cuộc chiến chống lại dịch bệnh chỉ mới bắt đầu.