Sau Lời Từ Chối

Chương 10: Bệnh hoạn

Nguyễn Hữu Đình ngồi đó, đôi mắt cậu thoáng qua một tia chán nản khi đọc tin nhắn từ Nguyễn Công Tuấn. Cậu thở dài, tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, vẻ miễn cưỡng: "Mày biết là tao không vào mấy nơi đấy còn cố tình nhắn rủ. Với cả lớn rồi, mỗi đứa một công việc cắm mặt cắm mũi vào làm còn thời gian rảnh à?"

Câu nói ngắn gọn, dứt khoát, cậu tin chắc anh sẽ hiểu cái tính cứng nhắc của mình mà không cần giải thích thêm. Gió chiều tà khẽ lùa qua mái tóc cậu, khung cảnh xung quanh nhạt dần trong ánh hoàng hôn, vài chiếc lá khô lặng lẽ rơi xuống vỉa hè, như chính tâm trạng cậu lúc này, tẻ nhạt và nặng nề.

Nguyễn Công Tuấn nhíu mày nhìn dòng tin nhắn, giọng anh vang lên qua điện thoại với chút bực dọc xen lẫn trêu chọc: "Đàn ông con trai vào quán bar một tí thì làm sao? Với cả tối về chả lẽ mày cứ quanh quẩn trong nhà không thấy chán à?"

Anh ngồi tựa lưng vào ghế, ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch thường ngày. Nhưng lần này, anh cảm giác cậu khác lạ, như có một bức tường vô hình đang dựng lên giữa hai người.

"Chán hay không mặc xác tao." Nguyễn Hữu Đình đáp lại, giọng điềm tĩnh đến lạnh lùng. Nhưng trong l*иg ngực cậu, một cơn nhói đau bất chợt dâng lên, như mũi dao vô hình đâm vào. Cậu tự hỏi, đây là lần thứ mấy anh và cậu nói chuyện kiểu đối chọi gay gắt thế này? Có lẽ là lần đầu. Ký ức về những ngày tháng hòa thuận, tiếng cười giòn tan bên nhau chợt ùa về, càng làm cậu thêm nghẹn ngào. Ngoài trời, gió thổi mạnh hơn, cuốn theo bụi đường mịt mù, phản chiếu tâm trạng hỗn loạn trong cậu.

Nguyễn Công Tuấn nhíu chặt mày hơn, anh không thích cái cách cậu nhìn anh với vẻ mặt cau có ấy. Trong đầu anh thoáng qua ý nghĩ, cậu đang giấu anh điều gì sao nổi? Anh gằn giọng, nửa đùa nửa thật: "Mày chắc chắn có vấn đề!"

Đôi tay anh nắm chặt mép bàn, ánh mắt sắc bén dò xét cậu, cố tìm ra chút manh mối từ gương mặt vốn quen thuộc kia.

Nguyễn Hữu Đình sững người trong giây lát, đôi mắt cậu ánh lên một tia thách thức. Cậu muốn xem anh sẽ phản ứng thế nào. Cậu gật đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, dáng vẻ bất cần đời hiện rõ.

"Tao có vấn đề. Đúng, tao có vấn đề đấy. Tao thích mày."

Lời nói bật ra, nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng trong lòng cậu nặng trĩu, như thể trái tim bị đè bởi ngàn tảng đá. Cậu nhìn thẳng vào anh, từng chữ thốt ra chậm rãi, rõ ràng, vang vọng trong không gian tĩnh lặng giữa hai người. Gió vẫn thổi, lạnh buốt, làm nổi bật gò má cao gầy của cậu dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Nguyễn Công Tuấn lặng người, đôi mắt anh mở to, ngỡ ngàng. Anh cúi đầu, trầm mặc, trong đầu hiện lên hình ảnh Nguyễn Hữu Đình ngày xưa, nụ cười tươi sáng, rạng rỡ như ánh nắng mùa hạ, khác xa với cậu của hiện tại. Anh gãi đầu, giọng ngập ngừng: "Không đùa đâu, nói thật đi."

Đôi tay anh run nhẹ, không biết vì men rượu hay vì câu nói vừa rồi của cậu.

"Đúng thật, nghe rất khó tin như nói chơi ấy. Nhưng rất tiếc, tao không phải loại nói chơi mà không biết chọn câu từ. Nên đây là thật."

Nguyễn Hữu Đình đáp lại, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt bắt đầu dao động. Nụ cười trên môi cậu dần tắt, thay vào đó là sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Gió thổi qua, làm tóc mái cậu bay lòa xòa, để lộ đôi mắt sâu thẳm, buồn bã.

Nguyễn Công Tuấn ngẩn người, lắp bắp: "Cái gì?"

Anh nhìn cậu, không tin nổi những gì vừa nghe. Bầu không khí quanh họ chợt trở nên ngột ngạt, nặng nề, như thể không gian bị ép chặt lại. Mãi một lúc sau, anh mới thốt lên: "Mày… bệnh hoạn."

Không phải anh ghét bỏ, nhưng anh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Đầu óc anh quay cuồng, trống rỗng, men rượu dường như làm mọi thứ rối loạn hơn. Bên ngoài, tiếng xe cộ ồn ào vọng lại, nhưng giữa hai người chỉ còn sự im lặng đến nghẹt thở.

Nguyễn Hữu Đình cười nhạt, giọng cậu run run, nghẹn ngào: "Nghe ghê tởm đúng không? Chẳng thằng nào đi thích bạn thân mình nhỉ?" Âm thanh ấy như lưỡi dao cứa vào lòng Nguyễn Công Tuấn. Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cậu, đau đớn, tuyệt vọng, như hố đen sâu thẳm đang nuốt chửng cậu. Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má gầy guộc của Nguyễn Hữu Đình, đôi mắt đỏ hoe, nhưng cậu vẫn cười, nụ cười gượng gạo đầy xót xa.

Nguyễn Công Tuấn sững sờ, trái tim anh nhói lên từng nhịp. Anh thấy tóc mái cậu bay phấp phới trong gió, đôi mắt ảm đạm, không còn chút sức sống nào như cái tuổi 17 hồn nhiên ngày trước. Lời anh vừa nói, như nhát dao đâm sâu vào tim cậu, giờ quay lại ám ảnh anh. Anh muốn an ủi, nhưng cổ họng nghẹn cứng, tay chân như bị đóng băng, chỉ biết trơ mắt nhìn cậu khóc thầm. Nguyễn Hữu Đình không khóc lớn, chỉ lặng lẽ như một đứa trẻ ngoan ngoãn chịu đựng nỗi đau, môi mím chặt để không bật ra tiếng nấc yếu đuối.

Rồi Nguyễn Hữu Đình đưa tay lau nước mắt, đôi mắt vẫn ngấn lệ, khóe mắt đọng lại những giọt long lanh. Cậu hít mũi, giọng khẽ khàng: "Mày, tỉnh rồi. Thì tự về đi. Tao với mày, từ nay không còn là bạn nữa, với lý do bạn mày bệnh hoạn nếu không muốn bị lây thì đừng làm phiền tao. Nếu ai có hỏi thì cứ nói tao bệnh hoạn không thể chơi được nữa là được."

Cậu đứng dậy, bước đi, bóng lưng gầy gò khuất dần trong dòng người tấp nập. Gió đêm lạnh buốt, cuốn theo vài chiếc lá khô lặng lẽ rơi.

Nguyễn Công Tuấn ngồi ngây ngốc, cơn say trong người làm anh phát điên. Anh lôi điện thoại ra, tay run run bấm số cậu, giọng bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chuông reo, rồi "tút, tút, tút" mấy cuộc gọi liên tiếp đều vậy, đầu dây bên kia không bắt máy. Anh ngước mắt, trơ mắt nhìn bóng dáng cậu biến mất trong dòng người xa xăm, lòng trống rỗng. Hôm nay là ngày gì cơ chứ? Tại sao mọi thứ lại rối tung lên thế này?