Nguyễn Công Tuấn chắc do uống quá nhiều nên say đến mức loạng choạng, bước chân xiêu vẹo thiếu kiên nhẫn, mấy lần suýt ngã nhào xuống đất. Anh bắt xe, miệng lắp bắp đọc địa chỉ khu nhà cậu, đầu óc anh quay cuồng, cơn nhức đầu dữ dội như búa bổ, nhức nhối đến khó chịu.
Ngõ vào khu nhà cậu chật hẹp, lối đi nhỏ xíu tối om vì hầu hết bóng đèn đã cháy, chỉ còn ánh đèn đường hiu hắt chiếu lên bóng dáng cao ráo của anh. Nguyễn Công Tuấn ăn mặc lịch sự, áo sơ mi thoáng mát, nhưng đôi chân mất thăng bằng buộc anh phải bám chặt vào bức tường loang lổ để trụ vững.
Vất vả lắm anh mới lê được vào thang máy, ngón tay run rẩy bấm loạn xạ các nút, mồ hôi lăn dài trên trán. Mất một lúc lâu, anh mới đứng được trước cửa nhà cậu, tay đập mạnh vào chuông liên hồi, miệng gào lên: "Mở cửa. Tao biết mày đang ở trong đấy."
Không một tiếng đáp lại. Anh đứng đó, hơi thở nặng nhọc, mãi một lúc sau mới nghe tiếng "cạch" khô khốc của ổ khóa. Cửa hé mở, trong nhà Nguyễn Hữu Đình tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ hành lang hắt vào gương mặt đỏ ửng của cậu.
Đôi mắt cậu hoe đỏ, mũi sụt sịt không ngừng, vài sợi tóc lòa xòa dính bết trên trán ẩm mồ hôi. Bộ dạng cậu giống như vừa bị ai bắt nạt, đôi mắt mở to trừng lên nhìn anh, trong khi đôi con ngươi của Nguyễn Công Tuấn giãn ra vì ngạc nhiên. Anh sững sờ, bất động, rồi nghe giọng cậu mềm mại nhưng lạnh lùng vang lên: "Về đi. Tao với mày chẳng có gì để nói cả."
Nguyễn Công Tuấn khẽ cười, một nụ cười nhạt đầy mệt mỏi, tay đẩy mạnh cửa bước vào. Nhưng một lực cản quyết liệt từ bên trong ngăn anh lại. Cậu nghiến chặt răng, sắc mặt tối sầm, dùng hết sức giữ cửa không cho anh qua. Nguyễn Công Tuấn bực bội, cơn cáu giận trào lên, anh quát lớn: "Mở cửa nhanh lên, thằng bệnh hoạn kia."
"Bệnh hoạn! Cút. Tao bệnh hoạn thì sao. Đừng để chút phép lịch sự cuối cùng tao dành cho mày cũng mất. Mày cút về đi. Tao bệnh hoạn nên mới thích mày đấy, vừa lòng chưa?" Nguyễn Hữu Đình hét lên, giọng vỡ òa trong uất ức. Cậu sững sờ trước lời anh vừa thốt ra, tim như ngừng đập vài giây. Đau đớn dâng tràn, nước mắt cậu lăn dài từ khóe mắt xuống gò má nhợt nhạt.
Nguyễn Công Tuấn biết mình lỡ lời, anh không cố ý nói vậy. Nhưng giờ giải thích thế nào đây? Anh đứng đó, cổ họng nghẹn lại, chẳng thốt nổi một câu. Nhận ra Nguyễn Hữu Đình đã thả lỏng tay, anh lập tức đẩy mạnh cửa, bước vào rồi đóng "rầm" một tiếng vang dội.
Cậu hoảng hốt, tay chân luống cuống muốn đẩy anh ra, nhưng sức cậu yếu ớt, chẳng khác nào cố đẩy một tảng đá lạnh lẽo. Nước mắt mờ đi tầm nhìn, cả hai chìm trong bóng tối tĩnh lặng, không gian nặng nề bao trùm, chỉ còn tiếng khóc nức nở khe khẽ của cậu vang vọng trong tai anh.
Nguyễn Hữu Đình mệt mỏi, cậu lại bật khóc. Cảm xúc trong cậu trào dâng không thể kìm nén mỗi khi đối diện anh, quá nhiều nỗi đau dồn nén trong một đêm ngắn ngủi. Cậu còn phải chịu đựng thế này đến bao giờ? Chân cậu khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh vào nền đất lạnh buốt và cứng ngắc, cơn đau lan tỏa, trái tim cậu tan nát.
Bóng tối che khuất đôi mắt Nguyễn Công Tuấn, anh mò mẫm đưa tay tìm cậu trong vô thức, lòng thầm nhủ: "Đừng khóc nữa. Anh đây không muốn nghe chút nào."
Cuối cùng, tay anh chạm được ống tay áo cậu, cậu đang co mình trong một góc nhà né tránh anh. Ngón tay anh lướt qua dòng nước mắt ấm nóng, lòng Nguyễn Công Tuấn khẽ run lên. Nhịp tim anh đập nhanh bất thường, có lẽ do rượu, hay vì điều gì khác? Cổ họng anh khô rát, như có ngàn con kiến bò qua, nóng ran thiêu đốt.
Nguyễn Hữu Đình vùng vằng thoát khỏi tay anh, nhưng Nguyễn Công Tuấn nhất quyết không buông, hai tay giữ chặt khuôn mặt cậu. Đầu anh lâng lâng, mơ hồ, lý trí như tan biến.
"Buông tao ra. Thằng chó, cút khỏi nhà tao ngay." Cậu gào lên, chẳng còn chút lịch sự nào sót lại, nỗi đau dồn nén bùng nổ, xóa tan mọi giới hạn.
Nguyễn Công Tuấn không đáp, im lặng là câu trả lời duy nhất của anh. Đôi mắt anh căng ra cố nhìn rõ cậu trong bóng tối, hình ảnh cậu mờ nhạt trước mặt. Cậu thấp hơn anh một cái đầu, anh cúi xuống, dù không thấy rõ vẫn cảm nhận được cậu ở đó. Khóe môi anh bất giác nhếch lên, chính anh cũng không nhận ra. Còn Nguyễn Hữu Đình, khóc mãi khiến sức lực cạn kiệt, đến cả giãy dụa cũng chẳng buồn làm nữa. Cậu khóc là việc của cậu, còn anh nhìn cậu khóc và thấy cậu đáng yêu là việc của anh. Một ý nghĩ kỳ lạ, quái gở thoáng qua đầu anh.
Vài phút sau, Nguyễn Hữu Đình ngừng rơi lệ, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. Âm thanh ấy như móng mèo cào vào tim Nguyễn Công Tuấn, ngứa ngáy khó chịu.