Sau Lời Từ Chối

Chương 9: Mày đang cố ý tránh mặt tao

Ngay khi tiếng chuông sắp reo hết, Nguyễn Hữu Đình vội vàng ấn nút nghe. Đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào, hỗn tạp, giống như âm thanh từ những quán bia lề đường quen thuộc: "Alo, ê Đình."

"Ẳng đi."

"…" Chu Quang Hùng khựng lại, trong đầu thoáng qua ý nghĩ: "Ai động chạm mày sao nổi cáu thế?"

"Mày qua đây hộ tao đưa thằng Tuấn về, tao có việc gấp phải đi luôn không đưa nó về được." Giọng Chu Quang Hùng gấp gáp, gần như van nài.

Nguyễn Hữu Đình hít một hơi thật sâu khi cái tên Nguyễn Công Tuấn được nhắc đến. Trái tim cậu bất giác đập thình thịch, mạnh mẽ đến mức cậu cảm nhận được từng nhịp rung lên trong l*иg ngực. "Nó làm sao?" Cậu hỏi, giọng hơi run, cố che giấu sự quan tâm đang trào dâng.

"Nó uống say quá, tao có cuộc gọi ở công ty họp đột xuất không đưa nó về được." Chu Quang Hùng đáp nhanh.

"Người yêu nó đâu? Tìm tao làm gì?" Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, trong lòng thoáng chút bực bội xen lẫn tò mò.

"Ơ, nó chia tay hơn nửa tháng nay rồi mà. Mày không biết à?" Chu Quang Hùng ngạc nhiên.

"Không, có ai nói gì đâu mà biết." Nguyễn Hữu Đình trả lời, giọng đều đều nhưng trong đầu cậu như có sóng lớn cuộn trào.

Cậu ngây ra hồi lâu, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không. Nguyễn Công Tuấn vậy mà đã chia tay rồi? Vì lý gì? Chán con gái nhà người ta rồi sao?

Những câu hỏi cứ xoáy sâu trong tâm trí cậu, khiến lòng cậu rối bời. Cậu vốn nghĩ Nguyễn Công Tuấn là kiểu người đào hoa, yêu đương chóng vánh, nhưng chuyện chia tay này vẫn khiến cậu bất ngờ.

"Sao nó chia tay?" Nguyễn Hữu Đình bất giác buột miệng hỏi, giọng cậu thấp xuống như đang tự vấn chính mình.

"Ai biết được, hỏi nó thì nó bảo chán rồi." Chu Quang Hùng đáp qua loa.

"Biết ngay mà." Nguyễn Hữu Đình thầm nghĩ, môi mím chặt. Cậu im lặng hồi lâu, trong khi tiếng nài nỉ không ngừng của Chu Quang Hùng vang lên qua điện thoại. Cuối cùng, dưới sự cầu xin dai dẳng ấy, cậu đành gật đầu chấp nhận. "Gửi địa chỉ qua đây đi."

"Ok." Chu Quang Hùng nhanh chóng gửi tin nhắn, Nguyễn Hữu Đình liếc qua màn hình. Địa chỉ cách đây khoảng 15 phút đi xe. Giờ này không hẳn là cao điểm, nhưng đường phố vẫn chật kín xe cộ, dòng người chen chúc từng chiếc xe nối đuôi nhau nhích từng chút một. Cậu thở dài, cầm chìa khóa xe, đứng dậy, bước ra ngoài vỗ vai đứa sinh viên lớn nhất trong nhóm. "Anh có việc bận đi trước. Mày ở lại lát nữa khóa cửa cẩn thận, mai anh đãi cho hộp xôi hoặc cái bánh mì ăn sáng."

"Thật à anh?" Đứa sinh viên sáng mắt, giọng phấn khích hỏi lại. Trên đời này ai mà không vui khi bỗng dưng được bữa sáng miễn phí chứ.

"Thật. Nhớ khóa cửa kĩ, tắt điện đi. Mai anh qua mà điện vẫn bật hay cửa chưa khóa, anh trừ lương." Nguyễn Hữu Đình dặn dò, giọng nghiêm túc.

"Em biết rồi mà, anh yên tâm. Anh đi cẩn thận. Sáng mai em qua lấy bánh mì nhé." Đứa sinh viên vẫy tay chào, đôi mắt long lanh dõi theo bóng cậu khuất dần.

Nguyễn Hữu Đình lái xe trên con đường giờ đây kẹt cứng. Tiếng còi xe inh ỏi hòa lẫn tiếng động cơ gầm rú, không khí ngột ngạt bám lấy từng hơi thở. Cậu cảm nhận được điện thoại rung lên trong túi quần, chắc chắn là Chu Quang Hùng đang hối thúc, nhưng cậu chẳng thể làm gì hơn. Đèn đỏ lại sáng lên, dòng xe dừng lại bất động. Cậu mất hơn 20 phút mới tới nơi, mồ hôi lăn dài trên trán, tâm trạng càng thêm bứt rứt.

Trước mắt cậu, Chu Quang Hùng đứng đó, cả người nhễ nhại mồ hôi, tóc tai bết lại. Thấy cậu, hắn lao tới túm lấy vai cậu như người chết đuối vớ được phao.

"Sao mày lại muộn như vậy? Chết tao mất thôi! Vậy thế nhé, có gì đưa nó về hộ tao. Tiền ăn tao trả rồi, yên tâm."

Chu Quang Hùng nói xong liền biến mất trong chớp mắt, để lại Nguyễn Hữu Đình đứng đó, đối diện với Nguyễn Công Tuấn. Anh ngồi gục trên bàn, gương mặt ửng đỏ vì rượu, đôi mắt nhắm nghiền như chìm vào giấc ngủ sâu. Làn da trắng của anh giờ đây in hằn vết đỏ do tựa mạnh lên mặt bàn, mái tóc rối bù bết lại, trông thảm hại như gã thất tình trong mấy bộ phim cậu từng xem. Nguyễn Hữu Đình khựng lại, quên mất hỏi Chu Quang Hùng tại sao anh ra nông nỗi này. Bề ngoài cậu tỏ ra thờ ơ, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả - vừa xót xa, vừa bất lực.

Cậu nhịn xuống tiếng thở dài đang chực trào, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Người sai có lẽ là cậu, cậu tự nhủ, thích ai không thích lại đi thích anh ta. Cậu biết rõ Nguyễn Công Tuấn chưa chắc đã có tình cảm với mình, nhưng trái tim cậu chẳng chịu nghe lý trí. Anh từng có người yêu, từng hạnh phúc bên người khác, và cậu chỉ biết đứng nhìn từ xa, lòng đau nhói. Điều đó cậu không hề muốn, nhưng sâu thẳm trong tâm can, cậu tự nhắc nhở: Nếu không muốn khổ, hãy giữ cho mình một cái đầu lạnh và một trái tim tỉnh táo.

Quán bia vẫn đông đúc, tiếng cười nói ồn ào vang vọng, không có dấu hiệu giảm nhiệt. Nguyễn Hữu Đình đưa tay vỗ vai Nguyễn Công Tuấn, ánh mắt cậu dán chặt vào chiếc chén rượu còn sót lại một nửa trên bàn. Không suy nghĩ nhiều, cậu nghiêng tay đổ nó xuống đất, nước rượu loang ra thành vệt trên nền gạch bẩn.

Nguyễn Công Tuấn giật mình khi bị vỗ vai, anh choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Gương mặt anh hiện lên vẻ ngơ ngác, đôi mắt mơ màng như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gió từ chiếc quạt điện phía sau thổi tới, mái tóc dài của anh bay loạn, vài sợi chọc thẳng vào mắt khiến anh nhăn mặt, đưa tay dụi mạnh. Anh mặc bộ đồ thể thao cộc tay, trông năng động và thoải mái, nhưng trong tình trạng say xỉn này, mọi thứ đều trở nên luộm thuộm, yếu ớt.

Nguyễn Hữu Đình ngồi im, khoanh tay, chân vắt chéo, dáng vẻ ung dung tự tại. Nhìn Nguyễn Công Tuấn dần tỉnh lại, cậu chỉ khẽ nở một nụ cười nhạt - như lời chào hỏi không lời. Hai ánh mắt chạm nhau, Nguyễn Công Tuấn ngỡ mình đang mơ, anh đưa tay định chạm vào cậu nhưng bị Nguyễn Hữu Đình gạt ra nhanh chóng.

"Tỉnh ngủ chưa? Đi về." Giọng cậu lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Nguyễn Công Tuấn cười khẩy, ngả người ra sau ghế, tay vuốt lại mái tóc cho gọn gàng. Khi những lọn tóc được chải chuốt, anh bỗng trở lại vẻ ngoài mà Nguyễn Hữu Đình từng thầm thương - sắc sảo, cuốn hút. Nhưng cậu chỉ yên lặng, không nói gì. Bầu không khí giữa hai người chùng xuống, nặng nề. Nguyễn Công Tuấn cử động khớp cổ, hồi lâu mới lên tiếng. "Sao mày ở đây?"

"Thằng Hùng gọi qua." Nguyễn Hữu Đình đáp từ tốn, mắt vẫn nhìn anh.

Nguyễn Công Tuấn không phản ứng, ngồi im một lúc lâu như thể đang chán nản. Anh liếc nhìn cậu, ánh mắt thoáng qua chút phức tạp. Đã hơn một tháng không gặp, anh nhận ra sắc mặt Nguyễn Hữu Đình ngày càng tiều tụy. Làn da cậu trắng bệch, xanh xao, đôi mắt to tròn long lanh ngày nào giờ đυ.c ngầu, quầng thâm ẩn hiện dưới mí mắt. Mỗi lần nhìn anh, cậu lại khẽ nhíu mày, như đang cố giấu đi điều gì đó.

Nguyễn Công Tuấn nuốt khan, hai tay đặt lên bàn khẽ miết vào nhau. Giọng anh khàn khàn, ồm ồm như người vừa ốm dậy, anh chậm rãi hỏi. "Mày có gì muốn nói với tao không?"

Nguyễn Hữu Đình bất ngờ căng thẳng, đôi mắt trừng lớn trong thoáng chốc. Nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, trở về vẻ bình thản. Câu hỏi không đầu không đuôi của anh khiến cậu ngạc nhiên. "Nói gì?"

Muốn cậu nói cái gì? Thú nhận rằng cậu thích anh sao? Nguyễn Hữu Đình tự nhủ, rồi tự cười nhạt trong lòng. Nực cười thật!

Nguyễn Công Tuấn cao giọng, mang theo chút tra hỏi. "Đang chơi yên lành, mày lại không nhắn cho tao hơn một tháng qua. Rủ đi chơi cũng không đi, mày đang cố ý tránh mặt tao?"