“Anh Đình.”
“Anh Đình.”
“Hả?”
Nguyễn Hữu Đình giật mình. Cậu quay sang nhìn cô bé nhân viên mới nhận vào, đôi mắt cô đang chăm chú dán lên người cậu. Trong lòng cậu thoáng chút bối rối, như bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cậu xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, cố giấu đi sự uể oải đang dần trào lên. “Sao vậy?”
“Anh mệt à?”
“Anh, không có. Sao vậy?” Nguyễn Hữu Đình đáp nhanh, nhưng giọng cậu lạc đi một chút, như thể chính cậu cũng không chắc câu trả lời của mình.
“Em thấy anh cứ ngồi thẫn thờ ra ý. Trông như thất tình vậy.” Cô bé nói thẳng, ánh mắt tò mò xen lẫn chút lo lắng.
Nguyễn Hữu Đình ậm ừ, nụ cười gượng gạo hiện lên trên môi. “À, không có gì. Chỉ là anh hơi mệt.” Cậu biết lời giải thích ấy chẳng thuyết phục, nhưng cậu chẳng muốn đào sâu thêm. Trong đầu cậu, một cảm giác trống rỗng mơ hồ đang lan tỏa, như thể cậu đang cố né tránh điều gì đó.
“Em nghe câu này nguyên tháng nay rồi.”
Nguyễn Hữu Đình bật cười, nhưng nụ cười ấy khô khốc, không chút sức sống. Cậu cầm điện thoại lên, liếc qua màn hình để xem giờ. “Đã sắp đến giờ đóng cửa rồi, mấy đứa dọn dẹp đi rồi về.” Giọng cậu đều đều, như cố gắng quay lại vai trò người quản lý, che giấu đi sự rối ren trong lòng.
“Vâng.”
“Yeah, hú được về rồi.”
Nhân viên ở đây đa số là học sinh cấp ba hoặc sinh viên. Nguyễn Hữu Đình là người lớn tuổi nhất, tự nhiên trở thành “đầu đàn” của lũ trẻ. Công việc này vốn dĩ khá vui. Mỗi ngày, cậu đều được nghe chúng nó sân si, kể chuyện drama trên trường với sự hào hứng không ngừng. Chẳng có ngày nào là không có chuyện để cậu nghe, để cậu cười. Nhưng hôm nay, cậu chỉ thấy lòng mình nặng trĩu, như thể tiếng cười kia chẳng thể chạm tới.
Cậu dắt xe máy ra về. Đã 10 giờ tối. Bên ngoài, đường phố vẫn ồn ào tiếng còi xe inh ỏi. Thành phố về đêm mới thực sự bắt đầu một ngày mới. Đủ loại ánh sáng, màu sắc sặc sỡ lọt vào tầm mắt cậu. Một mình trên con đường đông đúc, Nguyễn Hữu Đình cảm thấy yên bình lạ lùng. Nhưng sự yên bình ấy lại hòa lẫn với nỗi cô đơn chẳng thể gọi tên. Cuộc sống quá ồn ào, còn cậu thì lạc lõng, không biết tâm trạng mình là gì. Nhìn lên những tòa nhà cao chọc trời, lòng cậu trống rỗng. Suy cho cùng, cậu đang sống, có lẽ chỉ vì tiền.
Ngày qua ngày trôi đi thật nhàm chán. Nguyễn Hữu Đình chỉ muốn yên tĩnh một lát. Cậu mở cửa nhà, bật điện. Ánh sáng lập tức tràn ngập căn nhà nhỏ, làm nổi bật sự gọn gàng, ngăn nắp dù cậu đi làm cả ngày. Căn nhà trọ tuy bé nhưng đầy đủ các phòng, đồ dùng cũng không thiếu, chỉ là hơi cũ kỹ. Cậu thường xuyên phải đem đi sửa hoặc bảo hành, nhưng hôm nay, cậu chẳng còn tâm trí để bận tâm đến mấy việc đó.
Điện thoại khẽ vang lên tiếng chuông kéo dài. Nguyễn Hữu Đình liếc màn hình, dòng chữ “Mẹ” ngắn ngủi hiện lên. Cậu nhấc máy, giọng nhẹ nhàng. “Alo, mẹ ạ.”
“Ừ, khỏe không con?” Giọng mẹ cậu, Vũ Thị Hiển, quen thuộc và ấm áp vang lên bên tai.
“Con khỏe mẹ ạ. Mẹ có khỏe không? Bố sao rồi mẹ?” Nguyễn Hữu Đình hỏi, trong lòng chợt dâng lên nỗi lo khi nhớ đến bố cậu, Nguyễn Chí Hữu. Trước đó, bố bị tê và ngứa ran ở cánh tay, bàn tay, chân và bàn chân, khiến cậu không khỏi bất an.
“Mẹ đưa bố con đi khám, người ta bảo bị hẹp ống sống cổ.”
“Có nghiêm trọng không mẹ?” Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, giọng cậu thấp xuống, lo lắng hiện rõ.
“Thấy bảo hiện tại còn đang nhẹ, đưa cho đống thuốc về uống. Đa số tiền bỏ ra đều là tiền thuốc.” Giọng mẹ cậu thoáng chút mệt mỏi.
“Giờ bố bị thế biết làm sao bây giờ, đành phải chịu. Người ta kê như nào mẹ xem rồi nhắc bố uống chứ bố chuyên ra không uống hoặc quên thế thì bao giờ mới khỏi.” Nguyễn Hữu Đình thở dài, cố giữ bình tĩnh dù trong lòng đã bắt đầu nóng lên.
“Mẹ cũng biết là vậy nhưng giờ ông ấy lì quá. Mẹ không bảo được.” Vũ Thị Hiển bất lực than thở. Nguyễn Hữu Đình tưởng tượng ra vẻ mặt mẹ, chắc hẳn đang đầy ưu sầu. Hồi trước, Nguyễn Chí Hữu hay bị bệnh xương khớp, bác sĩ kê thuốc nhưng ông không chịu uống. Bệnh nặng dần, cuối cùng phải bỏ đống tiền chữa trị mãi mới khỏi. Giờ lại thêm bệnh mới, nếu cứ tiếp tục không uống thuốc, cậu chẳng dám nghĩ bố mình sẽ ra sao.
Nguyễn Hữu Đình tức giận, buột miệng. “Mẹ cứ kệ bố, đợi đến khi thấy quan tài mới sợ. Nói chẳng bao giờ chịu nghe cứ ương bướng, cứng đầu ra đấy. Bị rồi ai chịu cho, tiền đã chẳng vào rồi giờ cứ thấy ra như suối ấy.” Cậu siết chặt tay, cảm giác bất lực xen lẫn bực bội trào lên trong lòng.
“Khổ nỗi bố con mỗi lần uống thuốc thì lại kêu lên kêu xuống thuốc đắng. Giờ lòi ra bệnh mới, đống thuốc thế nào làm gì có chuyện có thuốc không đắng cho ông ấy uống.” Vũ Thị Hiển thở dài. Nguyễn Hữu Đình hình dung ra gương mặt tần tảo của mẹ, những nếp nhăn, tàn nhang in hằn bởi thời gian và nỗi lo toan. Cậu thấy lòng mình quặn lại.
Ở nhà, cậu là con một. Gia đình chẳng khá giả gì, nhưng bố mẹ làm ăn chăm chỉ nên cũng dư dả, cậu lớn lên không thiếu thốn. Giờ Nguyễn Chí Hữu bệnh, tính khí ông ngày càng tệ. Suốt ngày nằm nhà, để Vũ Thị Hiển cật lực làm việc bên ngoài nuôi ông. Nguyễn Hữu Đình không đành lòng nhìn mẹ vất vả chỉ vì bố. Mỗi tháng, cậu đều tích góp gửi tiền về, nhưng tháng này lương chưa có. Cậu khẽ nói. “Mấy hôm nữa con chuyển tiền về, mẹ mua ít đồ bổ gì mà. Để con xem trên này có loại thức ăn nào bổ rồi con gửi về.”
Đã hơn một tháng Nguyễn Công Tuấn không liên lạc với cậu. Nguyễn Hữu Đình từng nghĩ hai người đã cạch mặt nhau, không còn chơi nữa. Dù có liên lạc, cũng chỉ là những tin nhắn rủ rê đi bar. Mỗi lần cậu từ chối, Nguyễn Công Tuấn lại im lặng, rồi dần chẳng nhắn nữa. Cậu mặc kệ. Cả hai như sống ở hai thế giới tách biệt. Nhưng dạo gần đây, Nguyễn Hữu Đình thường mơ về Nguyễn Công Tuấn. Có lẽ trong tiềm thức, cậu vẫn nhớ đến người bạn cũ ấy.
Hiện tại đã 9 rưỡi tối. Ca làm của mấy đứa sinh viên vẫn kéo dài từ năm nhất đến năm ba. Nhìn khách vơi dần, Nguyễn Hữu Đình chống tay lên mặt, suy nghĩ có nên cho chúng về sớm để ôn bài không. Đúng lúc cậu đang chìm trong dòng suy tư dang dở, điện thoại réo lên một tiếng. Là cuộc gọi nhỡ. Nhưng sao không có chuông? Cậu mở ra xem, tên Chu Quang Hùng hiện lên. Hóa ra cậu tắt thông báo.
Ngay khi cậu định gọi lại, màn hình chuyển sang cuộc gọi đến. Chu Quang Hùng gọi tới. Nguyễn Hữu Đình chần chừ, tim khẽ đập nhanh. Cậu không hiểu sao mình lại do dự. Có lẽ vì lâu rồi không nói chuyện chăng?