Các Lão Đại Đáng Thương Đều Bị Tôi Đùa Giỡn

Chương 18

Khương Phù Chi mỉm cười: [Bưu Bưu, cậu thua rồi nhé.]

Tang Bưu thật sự không tin Hạc Nam Chi lại đi gõ cửa phòng cô, [Có khi là người khác gõ đấy! Có khi là Đường Nghiên gõ thì sao!]

Khương Phù Chi xoay người, vặn tay nắm cửa, cánh cửa từ từ mở ra. Theo động tác nhỏ đó, chiếc áo choàng trên người cô trượt xuống sàn, để lộ một khoảng lớn trước ngực.

Trắng đến chói mắt.

Hạc Nam Chi chỉ liếc một cái rồi thu ánh mắt lại, Khương Phù Chi lập tức trốn sau cánh cửa, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, chớp mắt nhìn anh.

"Có chuyện gì à?"

Hạc Nam Chi lắc lắc chiếc dép trong tay, "Tự cho mình là Lọ Lem hả? Có muốn tôi thử mang giúp xem có phải dép của cô không?"

Khương Phù Chi lập tức giật lại chiếc dép trong tay anh, ra sức muốn đóng cửa nhốt anh bên ngoài.

Hạc Nam Chi nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh sắp mở ra, gần như chưa kịp suy nghĩ đã đẩy cửa phòng cô ra, chân dài bước một cái liền đi thẳng vào trong, "rầm" một tiếng, cửa đóng lại.

Khương Phù Chi khó tin nhìn anh đột ngột xông vào, còn chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa đã vang lên tiếng quen thuộc.

"Chị ơi, chị ra ngoài à? Có khát hay đói không? Có cần em mang đồ ăn cho chị không?"

Vẻ mặt Hạc Nam Chi chẳng có chút hoảng hốt nào, anh ỷ vào việc biệt thự này là của mình, cách âm cực tốt, chỉ cần không nói to thì người bên ngoài căn bản không thể nghe thấy động tĩnh bên trong.

"Như vậy ổn không đấy? Nếu để Đường Nghiên bị cô câu mất, biết tôi đang ở trong phòng cô, chắc chắn nó sẽ nghĩ cô là đồ gái tồi gặp được người tốt hơn là lập tức vứt bỏ mình."

Khương Phù Chi nhìn anh vài giây, sau đó bước thẳng tới cửa, không chút do dự mở ra.

Hạc Nam Chi: "???"

Anh theo bản năng trốn vào trong phòng, trông chẳng khác nào một tên tình nhân sợ bị phát hiện cả.

Khương Phù Chi liếc mắt nhìn ra sau, thấy anh đã trốn kỹ rồi mới lên tiếng, "Vừa nãy chị khát nên có ra ngoài lấy chút nước."

Đường Nghiên gật đầu, "Có cần em làm chút đồ ăn khuya cho chị không? Em thấy ban ngày chị không ăn mấy, sợ chị đói."

Khương Phù Chi mỉm cười dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại đến mức khiến người ta tan chảy, "Không cần đâu, giữ cảm giác đói chính là bí quyết để trở nên xinh đẹp."

"Chị bây giờ đã đẹp lắm rồi, không cần ép bản thân như vậy." Lời này của Đường Nghiên hoàn toàn là thật lòng.

Khương Phù Chi là cô gái đẹp nhất mà cậu từng gặp trong suốt mười chín năm qua, cậu cũng tự nhận mình là kẻ tầm thường, lần đầu gặp cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chỉ vì cô quá đẹp.

"Vậy chị nghỉ ngơi cho tốt nhé, em về trước đây."

Khương Phù Chi gật đầu, "Được, chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

"Đúng rồi!" Khương Phù Chi đột nhiên lên tiếng, nhưng lại không tiếp tục nói, mà xoay người bước ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Hạc Nam Chi do dự một chút rồi cũng đi ra, phát hiện Khương Phù Chi đã ra ngoài nói chuyện với Đường Nghiên.

Không chỉ ra ngoài, cô còn tiện tay đóng cửa lại, như thể sợ anh nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ.

Ước chừng một chén trà sau, Khương Phù Chi quay trở lại phòng.

Hạc Nam Chi hỏi, "Cô ra ngoài nói gì với nó vậy?"

Khương Phù Chi cười thần bí, "Đây là bí mật giữa tôi và Đường Nghiên, không thể nói cho anh biết được."

Hạc Nam Chi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như thế này, ai gặp anh cũng đều cung kính, thậm chí khúm núm nói chuyện với anh.

Khương Phù Chi lại lạnh nhạt như thể muốn phủi sạch mọi quan hệ với anh, khiến lòng anh cực kỳ khó chịu.

Anh không nói lời nào, trong mắt như phủ một tầng mực đen, vừa đen vừa sâu.

Anh đi ngang qua người cô, cửa phòng bị mở ra rồi lại "rầm" một tiếng đóng lại.

Hạc Nam Chi rời đi, tâm trạng rất tệ.

Đến chính anh cũng không hiểu nổi bản thân, tại sao người xưa nay chẳng thèm đặt ai vào mắt, lại vì một cô gái chỉ mới quen hai ngày mà tâm trạng cứ lên lên xuống xuống như vậy.

Tâm tình bất ổn, nhưng anh lại không lập tức dạy dỗ người phụ nữ không biết trời cao đất dày này như trước kia.

Để cô không sống nổi ở thành phố A, để cô phải lặng lẽ rời khỏi nơi này, tiếp tục những ngày tháng đáng thương ở chỗ mà anh không thể nhìn thấy.

Sự đối xử khác biệt vô thức này, ngay cả anh cũng không nhận ra.