Tang Bưu nói, [Ký chủ, mỗi khi tổng giá trị quà tặng đạt 500000, sẽ nhận được một thẻ đồng vàng. Thẻ đồng vàng có thể dùng để chọn mua vật phẩm trong cửa hàng. Nếu không dùng ngay thì có thể tích lũy lại, sau này muốn dùng lúc nào cũng được.]
Khương Phù Chi bấm mở giao diện cửa hàng, phát hiện hàng hóa bên trong phong phú đến mức hoa cả mắt.
Thẻ nâng cấp nhan sắc, thẻ tăng chiều cao, thẻ cải thiện giọng hát, thẻ nâng cao diễn xuất, thẻ tăng sức hút, thậm chí có cả thẻ thông táo bón, thẻ tiêu viêm trị mụn, thẻ tóc dài kiểu quý phi, thẻ tăng cường miễn dịch...
Chỉ có bạn không nghĩ ra được, chứ không có gì là trong cửa hàng không có.
Tang Bưu nhắc nhở một cách đầy thiện chí, [Ký chủ, dữ liệu trong cơ sở dữ liệu cho thấy, nhan sắc, giọng nói và sức hút của cô đã đạt mức đỉnh. Dù có dùng thêm những vật phẩm tương tự cũng chỉ phí thẻ đồng vàng thôi!]
Khương Phù Chi nói, [Vậy tôi tạm thời không dùng, giờ chưa thấy có gì cần mua, để sau rồi tính.]
Tang Bưu đáp, [Nhưng mà ký chủ à, tôi nghĩ cô có thể mua vài thẻ tăng kỹ năng ca hát.]
Khương Phù Chi khó hiểu, [Sao phải mua cái đó? Tôi hát rất hay mà.]
Chỉ là Tang Bưu chưa từng được nghe cô hát thôi, chứ một khi có người nghe cô hát rồi, hầu như không ai dám chê giọng cô tệ cả.
Tang Bưu tặc lưỡi, hay á? Nhưng mà theo dữ liệu, giọng hát của cô có thể khiến người khác mất mạng đấy.
Thấy Tang Bưu bỗng nhiên im lặng không nói nữa, Khương Phù Chi cũng đứng dậy, lấy điện thoại ra, kéo dây áo trên vai xuống rồi chụp một tấm hình sau lưng.
Chụp xong nhìn lại, cô phát hiện trên lưng ngoài hai vết mẩn đỏ rất rõ trên làn da trắng như tuyết, còn lại không có gì cả.
Khương Phù Chi hơi nhíu mày, không đúng, vết thương do cành cây cào khi nãy rõ ràng đau buốt, sao lại không hề có dấu vết nào?
Tại sao lại hoàn toàn không thấy vết thương?
Cô phóng to ảnh lên nhìn một hồi lâu vẫn không phát hiện được vết xước nào, không khỏi bắt đầu nghi ngờ liệu có phải do Hạc Nam Chi gây ra không.
Dù sao Tang Bưu từng nói những mục tiêu cần cô công lược đều không phải người thường, khả năng khiến vết thương tự lành là hoàn toàn có thể.
Nhưng Hạc Nam Chi là chủng tộc gì, mới có được năng lực như vậy?
Chẳng lẽ lại là... một chú chó ngốc có kỹ năng trị liệu à?
Khương Phù Chi đột nhiên có chút khát, muốn xuống lầu lấy chút nước uống, cô nghĩ bên ngoài còn yên tĩnh, đám người kia đại khái vẫn chưa xong, chắc vẫn còn ở câu lạc bộ trên đỉnh núi.
Cô mở cửa, khoác một chiếc áo choàng đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi tới cầu thang đã nghe thấy tiếng bước chân của mấy người.
Ngay sau đó, bóng dáng của Hạc Nam Chi, Lý Tu Nhiên và Lam Từ xuất hiện trong tầm mắt cô.
Khương Phù Chi nhìn Hạc Nam Chi, trong đáy mắt lóe lên vẻ hoảng loạn, gần như ngay lập tức, cô xoay người chạy về phòng, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.
Ba người: "..."
Hạc Nam Chi nhìn chiếc dép mà cô bỏ lại lúc vội vàng chạy trốn, gương mặt tuấn tú tràn đầy âm u.
Lý Tu Nhiên khẽ tặc lưỡi một tiếng, “Tôi nói này, có phải cậu gϊếŧ cả nhà cô ấy không? Bằng không sao cô ấy lại sợ cậu như vậy?”
Lam Từ cười mỉa, “Hạc tiểu thiếu gia của chúng ta xưa nay vốn là người khiến người ta sợ hãi, cô nhóc này chắc chưa từng gặp ai dữ dằn như Hạc tiểu thiếu gia, nên bị dọa sợ rồi.”
Hạc Nam Chi mất kiên nhẫn, “Hai người cút được chưa?”
Hai người liếc nhìn nhau, ăn ý rời đi.
Hành lang lại trở nên yên tĩnh, Hạc Nam Chi nhặt chiếc dép lên.
Trong truyện cổ tích, Lọ Lem vì vội vàng trốn khỏi hoàng tử nên đánh rơi một chiếc giày pha lê.
Còn hiện tại, Khương Phù Chi vì muốn tránh anh mà bỏ lại một chiếc dép.
Bóng dáng cao ráo quý phái dừng lại trước cánh cửa đóng chặt.
Khương Phù Chi dựa lưng vào cửa, nhưng do hiệu quả cách âm của căn phòng quá tốt, cô hoàn toàn không nghe được bên ngoài đang nói gì.
Tang Bưu hỏi, [Ký chủ, chiêu lạt mềm buột chặt đúng là có hiệu quả, nhưng nếu làm quá mức, chỗ nào cũng né tránh thì sẽ phản tác dụng đấy.]
Khương Phù Chi điềm nhiên đáp, [Có muốn cược không? Tôi đoán Hạc Nam Chi sẽ gõ cửa, còn cậu đoán anh ta sẽ không. Cược là nếu tôi thắng, cậu phải gọi tôi là cha, còn nếu cậu thắng, tôi sẽ nghe theo tất cả yêu cầu của cậu.]
Mắt Tang Bưu sáng rỡ, nhưng trong lòng vẫn cảm thán, sao ký chủ này lại thích làm cha người ta thế chứ?
[Được! Cược thì cược! Nếu tôi thắng, cô không được từ chối bất kỳ yêu cầu nào của tôi đâu đấy!]
Còn có chuyện tốt thế này ư! Nó cảm thấy đại thiếu gia Hạc Nam Chi này chắc chắn sẽ không gõ cửa nhanh như vậy đâu!
"Cốc cốc cốc."
Tang Bưu: "..."