Khương Phù Chi tìm một băng ghế dài ngồi xuống, nhìn đám người kia chơi đùa ầm ĩ, Lý Tu Nhiên vừa định ngồi cạnh thì bị Hạc Nam Chi gọi đi, hai người cùng vào bên trong đua xe.
Cô không nói gì thêm, bên tai ong ong như có muỗi vo ve bám lấy.
Chắc là lại có con muỗi nào muốn hút máu cô rồi.
Cô không thèm để ý, mở túi xách ra, nhìn thấy một tuýp thuốc mỡ bên trong rồi lại kéo khóa lại.
Đối với loại thái tử kiêu ngạo gia như Hạc Nam Chi, hôm nay chính là lúc phải tranh thủ tấn công mạnh, rồi sau đó lạnh nhạt mấy ngày.
Tạo một cảm giác mới mẻ chưa từng có, rồi lại khiến anh dần sinh ra mâu thuẫn giữa khao khát và sự đè nén lý trí.
Chờ đến khi cảm xúc đó dâng cao không thể khống chế, lần sau khi anh gặp lại cô, trò chơi mới thật sự bắt đầu.
Hạc Nam Chi quay lại sau nửa tiếng đồng hồ.
Anh cố tình lờ cô đi, không nhìn lấy một cái, bước thẳng đến quầy nước. Nhưng bất ngờ lại bị ai đó kéo tay lại, quay đầu thì thấy bóng lưng của Khương Phù Chi, nhất thời có chút ngỡ ngàng, không hiểu cô muốn làm gì.
Sao...
Sao lại kéo anh đi về phía chỗ vắng vẻ thế này?
"Cô làm gì đấy?"
Khương Phù Chi lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong túi ra nhét vào tay anh, sau đó xoay người lại, quay lưng về phía anh, một tay gom toàn bộ mái tóc dài ngang eo sang một bên, để lộ phần lưng trắng nõn mịn màng.
Hạc Nam Chi nhìn chiếc cổ mảnh mai của cô, lưng trần như ngọc, anh không kiềm chế được mà tưởng tượng da thịt ẩn sau lớp váy kia có trắng mịn như phần đang lộ ra hay không.
"Dụ dỗ? Cô tưởng tôi chưa từng thấy phụ nữ à?"
Khương Phù Chi quay người lại, vội vàng giải thích: "Không phải đâu, lưng tôi bị muỗi đốt hai nốt, tôi chỉ muốn anh giúp tôi thoa thuốc chút thôi. Người tôi quen là Lăng Táo đang chơi vui, tôi không tiện làm phiền cô ấy. Nên... nên..."
Lúc này, Hạc Nam Chi mới hiểu cô muốn làm gì.
Khương Phù Chi có chút ngại ngùng: "Xin lỗi, là tôi đường đột."
Nói xong, cô định đưa tay lấy lại tuýp thuốc từ tay anh.
Hạc Nam Chi nghiêng người tránh đi: "Quay lưng lại."
Khương Phù Chi nhìn anh một cái, rồi ngoan ngoãn quay lưng lại, lặng lẽ chờ anh giúp mình thoa thuốc.
Hạc Nam Chi vặn nắp, bóp một ít thuốc mỡ ra đầu ngón tay, sau đó chạm lên nốt đỏ nhỏ trên lưng cô.
Cảm giác mát lạnh khiến Khương Phù Chi hơi run lên một chút.
Hạc Nam Chi nhẹ nhàng xoay tròn ngón tay, từ tốn thoa đều thuốc lên vết muỗi đốt.
Lần đầu tiên chạm vào làn da phụ nữ, cảm giác mềm mại khiến da đầu anh hơi tê rần. Sau khi kiên nhẫn thoa xong cả hai nốt đỏ, anh bỗng giật mình bừng tỉnh.
Mẹ nó, tại sao mình lại giúp một đứa con gái mình ghét thoa thuốc chứ?
Không biết từ lúc nào lại rơi vào cái bẫy của cô gái này rồi!
Dù là vậy...
Da cô mềm thật.
Mềm đến mức như bóp ra được nước.
Khương Phù Chi quay lại: "Cảm ơn."
Cô lấy lại tuýp thuốc, thấy vẻ mặt anh như đang nghi ngờ nhân sinh, liền lặng lẽ né qua người anh định quay về.
Chỉ là đêm tối quá, chỗ này lại không có ánh đèn chiếu tới, Khương Phù Chi không chú ý bị một cành cây vươn ra cào xước một cái, sau cổ lập tức đau nhói như có lửa đốt.
Ngay sau đó, một vết thương dài chừng nửa đốt ngón tay xuất hiện, máu đỏ tươi liền trào ra.
Khương Phù Chi khẽ rên lên một tiếng, đau đến nỗi nhíu mày lại.
Mùi máu tanh ngòn ngọt lan ra trong không khí, khuôn mặt Hạc Nam Chi chìm trong bóng tối, đôi mắt đột nhiên biến thành màu đỏ máu lạnh lẽo đáng sợ.
Gần như trong nháy mắt, màu đỏ đó liền biến mất.
Nhanh đến mức cả Tang Bưu lẫn khán giả trong phòng livestream đều không kịp phát hiện.
Hạc Nam Chi dùng tay phải nắm lấy cổ tay Khương Phù Chi, khẽ dùng lực kéo cô về khiến lưng cô tựa sát vào lòng anh.
Tay còn lại siết chặt lấy cổ cô từ phía trước, khiến cô bị giam trong lòng mình không thể động đậy.
Đôi mắt sâu thẳm và lạnh lẽo của anh chăm chăm nhìn vết thương đang rỉ máu trên cổ cô, ánh mắt u tối không thấy đáy.
Lúc này anh chẳng còn dáng vẻ cao ngạo ngỗ ngược như lần đầu gặp mặt nữa, hoàn toàn như một tên yêu nghiệt tà khí đầy mình, cứ như thể trong bóng tối này, anh sẽ ăn tươi nuốt sống Khương Phù Chi vậy.
Anh chậm rãi cúi xuống, đầu lưỡi khẽ liếʍ dòng máu tươi đang chảy ra từ vết thương.