Các Lão Đại Đáng Thương Đều Bị Tôi Đùa Giỡn

Chương 14

Khương Phù Chi cuối cùng cũng lên tiếng sau suốt đoạn đường im lặng, nhưng giọng lại nghẹn ngào không thể kìm nén: "Anh lái nhanh quá, tôi sợ."

Rõ ràng là lời trách móc, nhưng từ miệng cô nói ra lại mang theo chút nũng nịu như làm nũng.

Không rõ ràng, nhưng lại khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Hạc Nam Chi hơi khựng lại: "Vậy cô muốn thế nào? Còn muốn tôi xin lỗi cô à? Cô còn chưa xin lỗi tôi đâu đấy!"

Khương Phù Chi mím môi nhìn anh, đáy mắt long lanh ánh nước, bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ kéo gấu áo thun của anh, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, xin lỗi."

Đầu Hạc Nam Chi "ong" lên một tiếng.

[Đinh đoong, mục tiêu số 1 hiện tại có độ thiện cảm với ký chủ: 0, giá trị não yêu đương: 5.]

Tang Bưu sững sờ, nà ní?

Một câu xin lỗi mà kéo độ thiện cảm của Hạc Nam Chi từ điểm âm về lại số 0?

Ơ???

[Cười chết, Hạc Nam Chi anh yếu dữ vậy à? Một câu xin lỗi mà anh đổ luôn hả?]

[Bé khóc cái gì? Anh ơi xin lỗi? Bé con, sao bé lại khóc thế?]

[Tội nghiệp Hạc Nam Chi, bị chủ phòng livestream chơi đùa trong lòng bàn tay.]

[Hạc Nam Chi là trụ cột của gánh xiếc, quân át của bộ bài, đại ca thành phố Gotham.]

[Cố lên chủ phòng livestream, chơi Hạc Nam Chi thành chó luôn đi!]

[Tò mò không biết Hạc Nam Chi là chủng tộc gì nhỉ? Sao tôi thấy giống một con cún ngốc thế không biết?]

Hạc Nam Chi dùng đầu ngón tay lau nhẹ đi nước mắt ở khóe mắt cô, cảm giác ươn ướt kia như có dòng điện truyền qua, lau xong rồi, anh lại sững người.

Tại sao anh lại lau nước mắt cho cô?

Hạc Nam Chi nghĩ vậy, thu tay lại, tức giận nói: "Cô tưởng một câu xin lỗi là tôi sẽ tha cho cô à? Cô nghĩ Hạc Nam Chi tôi là loại người gì? Là con cá dễ dụ trong ao cá của cô ư?"

"Tôi không phải Đường Nghiên, bị vẻ ngoài của cô mê hoặc đến đầu óc quay cuồng. Khương Phù Chi, cô đã chọc đến tôi thì phải chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả."

Khương Phù Chi bình tĩnh nhìn anh.

Anh nói nhiều như vậy, anh mất kiểm soát rồi.

Bốn chữ đơn giản như đòn đánh thường lại khiến anh phải bung chiêu lớn, nói đi nói lại rằng sẽ cho cô biết tay, nhưng cuối cùng chỉ toàn buông lời hung dữ.

Hạc Nam Chi bị cô nhìn đến mất tự nhiên, quay người định lên xe.

Cạch một tiếng, cửa xe mở ra rồi đóng lại, Khương Phù Chi vẫn ngồi nguyên trên nắp xe, không hề xuống.

Hạc Nam Chi bấm còi, Khương Phù Chi giật mình run lên thấy rõ, nhưng vẫn không có ý định xuống xe.

Hạc Nam Chi hạ kính xe xuống, nói: "Ngẩn ra đó làm gì? Mau lên xe, cô định ngủ lại đây một đêm à?"

Khương Phù Chi đáp: "Chân tôi mềm nhũn rồi, đi không nổi."

Hạc Nam Chi khẽ bặm lưỡi, xuống xe, trực tiếp bế cô lên nhét vào ghế phụ, sau đó quay lại ghế lái, khởi động xe rồi lao đi như bay.

...

Câu lạc bộ trên đỉnh núi lúc này đang náo nhiệt vô cùng, lúc Hạc Nam Chi đến thì mọi người đang chơi rất hăng say.

Khương Phù Chi xuống xe, phát hiện không thấy bóng dáng của Đường Nghiên, rõ ràng là bên đó còn chưa lo xong chuyện xe cộ nên chưa tới được.

Hạc Nam Chi liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô đang dáo dác tìm người, anh chẳng mấy để tâm, liền quay người đi thẳng về phía quầy nước.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa cho anh một ly nước, Hạc Nam Chi uống hơn nửa ly, thì thấy Lý Tu Nhiên không biết xuất hiện từ đâu, chạy đến cạnh Khương Phù Chi, như một con công trống đang xòe đuôi.

"Em gái, em tên gì thế? Có muốn ngồi xe anh không, anh chở em đi hóng gió nhé?"

Khương Phù Chi lắc đầu từ chối khéo: "Không cần đâu, cảm ơn anh."

Ánh mắt Lý Tu Nhiên sáng rực. Sao giọng cô dễ nghe thế chứ? Ngọt mà không gắt, giống như người đang đắng miệng, bỗng rơi vào hũ mật.

"Vậy em có muốn uống gì không? Anh đi lấy cho em."

Khương Phù Chi vẫn mang vẻ hơi lúng túng, nhưng chính sự rụt rè ấy lại khiến đám thiếu gia quen phóng túng cảm thấy mới mẻ, sinh ra cảm giác muốn bảo vệ và chinh phục.

Tang Bưu than thở lắc đầu, lại thêm một con cún ngu ngơ tự lao đầu vào lưới.

Khương Phù Chi chơi đàn ông như chơi chó, giờ lại giả vờ làm đóa bạch liên hoa thuần khiết vô hại, khiến người đàn ông này sắp trở thành kẻ thất tình tiếp theo.