Hạc Nam Chi cụp mắt nhìn cô né tránh, cho đến khi cô dựa hẳn vào lưng ghế, không còn chỗ nào để trốn, co rúm người lại nhìn anh, trông chẳng khác gì một con mèo nhỏ đáng thương cả.
"Sao lúc nào cũng muốn trốn vậy?"
Giọng anh bình thản, dù là một thái tử gia ngạo mạn khó thuần, nhưng chất giọng lại trầm thấp, từ tính, mang theo chút lười biếng.
Nghe như tiếng sóng vỗ ngoài khơi, như làn gió nhẹ đêm hè.
Ngay từ lúc ở biệt thự, cô đã luôn tránh mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh rồi.
Khương Phù Chi không đáp, chỉ nhìn anh như một búp bê nhỏ bị câm.
Hạc Nam Chi bật cười lạnh: "Cô nghĩ tôi định làm gì? Thấy cô đẹp nên định bỏ qua thù cũ mà thích cô à? Hay cô cho rằng tôi định hôn cô?"
Bề ngoài Khương Phù Chi vẫn là dáng vẻ yếu đuối đáng thương, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Bộ tưởng cô không biết anh định làm gì à? Dĩ nhiên là định thắt dây an toàn cho cô rồi.
Từ lúc lên xe cô đã cố ý không cài dây an toàn, chính là để tạo cơ hội cho tên khốn này!
Chỉ là Hạc Nam Chi không nghe được tiếng lòng của cô, anh kéo dây an toàn, thắt cho cô xong thì quay lại ngồi vào ghế.
"Đầu óc ngu ngốc đến mức không biết thắt dây an toàn, muốn chết cũng đừng chết trên xe tôi."
Nói xong, Hạc Nam Chi khởi động xe, tiếng động cơ gầm rú vang vọng khắp trời, nhấn ga một phát, chiếc xe lập tức lao vυ't đi như mũi tên rời cung.
Mấy người chưa kịp rời đi nhìn theo hướng xe Hạc Nam Chi chạy ngược lại thì thấy lạ, không ai biết anh định làm gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Tốc độ xe quá nhanh khiến Khương Phù Chi phải dùng cả hai tay nắm chặt dây an toàn trước ngực, cô nhắm chặt mắt, hét lên một tiếng chói tai. Nghe tiếng hét ấy, Hạc Nam Chi như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng nhấn ga mạnh hơn.
Trên con đường núi quanh co dưới bóng tối, một chiếc siêu xe như bóng ma lướt nhanh trên mặt đường.
Hạc Nam Chi hiếm khi phấn khích như thế, hàng cây hai bên đường trôi qua vùn vụt, đèn hậu chói mắt nhanh chóng biến mất sau từng khúc cua.
Cho đến hơn hai mươi phút sau, xe mới bắt đầu giảm tốc rồi dừng lại hẳn.
Xe vừa dừng, Khương Phù Chi lập tức mở khóa dây an toàn rồi xuống xe, vịn vào một thân cây gần đó, tay ôm ngực, nôn khan dữ dội.
Hạc Nam Chi từ tốn xuống xe, lười biếng châm một điếu thuốc, tựa vào xe nhìn bộ dạng chật vật của cô.
Đến khi điếu thuốc cháy hết, Hạc Nam Chi mới chậm rãi sải bước dài đi về phía cô.
Khương Phù Chi nôn khan suốt một lúc lâu, nhưng vì không thật sự sợ hãi nên chẳng nôn ra gì cả, cô giả vờ chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống.
Hạc Nam Chi có vẻ rất hài lòng với bộ dạng thảm hại của cô: "Không phải thích trốn lắm ư? Trốn tiếp đi, ở đây rộng mà, cô muốn trốn thế nào cũng được."
Khương Phù Chi không nói gì, hồi lâu sau mới từ từ đứng dậy, lặng lẽ đi xuống đường núi.
Hạc Nam Chi hơi ngẩn ra, thấy cô thật sự bướng bỉnh định đi bộ xuống núi, liền sải mấy bước bắt lấy cổ tay cô.
Anh dùng lực kéo mạnh, Khương Phù Chi bị kéo giật lại, Hạc Nam Chi mới nhìn thấy khóe mắt cô đỏ hoe, đang cố nhịn nước mắt không để rơi.
Nước mắt trong hốc mắt Khương Phù Chi bất ngờ tuôn trào, từng giọt từng giọt như chuỗi ngọc bị đứt dây, không cách nào ngăn lại được.
Hạc Nam Chi ngây người trong giây lát, lòng như bị một tảng đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nước bắn tung tóe, tâm trạng không sao bình tĩnh nổi.
Khương Phù Chi muốn vùng ra khỏi vòng tay của anh, nhưng lại bất ngờ bị anh bế bổng lên bằng một tay, như đang bế một đứa trẻ nhỏ vậy.
Thấy cô không chịu ngoan ngoãn, còn định giãy giụa xuống, Hạc Nam Chi dứt khoát lắc mạnh một cái, sải bước lớn quay về phía xe, đặt cô ngồi lên nắp xe.
"Khóc cái gì? Cô đá tôi một cú tôi còn chưa khóc, giờ chỉ ngồi một chuyến xe thôi, cô có gì mà phải khóc?"
Không biết lại tưởng anh làm gì cô ấy chứ.