Các Lão Đại Đáng Thương Đều Bị Tôi Đùa Giỡn

Chương 12

Một lúc sau game kết thúc, Khương Phù Chi đứng dậy đi vệ sinh, Lý Tu Nhiên mới mở miệng hỏi: “Đường Nghiên, cô em này là ai vậy? Sao chưa thấy bao giờ?”

Đường Nghiên cảnh giác đáp: “Chị ấy là bạn gái tương lai của em, mấy anh đừng có mà mơ tưởng đến!”

Lý Tu Nhiên bật cười: “Xem chú kìa, bảo bối như thế? Anh còn phải tranh giành với chú chắc?”

“Anh thì không à?” Đường Nghiên phản bác.

“Anh được chứ.”

Đường Nghiên hừ lạnh một tiếng, cậu còn không hiểu Lý Tu Nhiên ư?

Hạc Nam Chi nói: “Tình cảm sâu như nước, em không khống chế nổi đâu.”

Nói xong lại tiếp lời: “Khương Phù Chi là kiểu phụ nữ cao tay, em chơi không lại cô ta đâu, mau chóng cắt đứt đi, đỡ phải đến lúc bị cô ta ăn sạch chẳng còn một mảnh xương.”

Hạc Nam Chi vốn chẳng phải kiểu người thích khuyên bảo ai, nhưng lần này lại là lần đầu tiên mở miệng khuyên vị em họ của mình.

Chỉ tiếc, em họ của anh bình thường rất nghe lời, duy chỉ chuyện lần này là không nghe.

“Em biết anh họ là vì muốn tốt cho em, nhưng các anh không hiểu Phù Chi, chị ấy không phải loại phụ nữ vì tiền tài địa vị mà bất chấp tất cả để leo lên!”

Đường Nghiên bụng nghĩ, cho dù cô thật sự là như vậy, thì đã sao?

Cậu có thể cho cô tiền tài và địa vị, nếu có thể dùng những thứ ấy để giữ cô bên mình, vậy chẳng phải quá dễ dàng, quá tuyệt vời rồi sao!

Khương Phù Chi trong nhà vệ sinh tô lại son màu nude, tiện tay dùng đầu ngón tay bôi một chút lên má rồi tán đều, kiểu trang điểm trong suốt vô hại nhanh chóng hoàn tất.

Bầu trời đã dần tối đi, lúc Khương Phù Chi ra ngoài thì mọi người đang tụ tập chuẩn bị đến bãi đỗ xe gần đó.

“Mọi người định đi đâu vậy?”

Đường Nghiên giải thích: “Chị ơi, trời tối rồi, tụi em định đến câu lạc bộ đua xe trên đỉnh núi chơi, chị đi xe em nha, tay lái của em cũng giỏi lắm đó!”

Khu nghỉ dưỡng này nằm ở lưng chừng núi, còn trên đỉnh là một câu lạc bộ đua xe nổi tiếng.

Gần như tất cả người đến nghỉ ở đây đều là con cháu nhà giàu mê xe, chọn ở khu nghỉ này là vì muốn lên câu lạc bộ trên đỉnh núi để đua xe.

Lúc này Khương Phù Chi mới hiểu tại sao ở bãi đỗ xe lại toàn là siêu xe, thì ra là định đợi trời tối để đi lên đua.

Đường Nghiên vốn định thể hiện một chút, nhưng không hiểu sao xe lại trục trặc, không cách nào khởi động được.

Cậu sợ Khương Phù Chi chờ lâu sẽ chán, lại nghĩ đến việc anh họ mình hoàn toàn không có hứng thú gì với cô, nên liền giao cô cho anh họ.

“Anh họ, anh có thể đưa chị Phù Chi lên câu lạc bộ trước được không? Em sửa xong xe sẽ lên ngay.”

Giao cho người khác thì cậu thật sự không yên tâm, nhất là Lý Tu Nhiên!

Còn giao cho Hạc Nam Chi, ít ra anh sẽ không có ý đồ gì với cô.

Khương Phù Chi liếc nhìn Hạc Nam Chi, dường như muốn từ chối, cô lập tức nói: “Không sao đâu, chị đợi em là được rồi, không cần làm phiền người khác.”

Hạc Nam Chi hơi cau mày: “Qua đây, lên xe.”

Chỉ bốn chữ đơn giản ném ra, Hạc Nam Chi không thèm nhìn cô thêm cái nào, xoay người bước thẳng về phía chiếc xe của mình.

Khương Phù Chi có chút do dự, dưới sự động viên của Đường Nghiên, cuối cùng cô vẫn đi về phía chiếc Lotus Evija đen như con báo của Hạc Nam Chi.

Trong bóng tối, người ngoài khó mà nhìn thấy tình hình trong xe khi đèn pha vẫn sáng.

Khương Phù Chi lên xe, ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn như một học sinh giỏi thuần khiết vô hại.

Hạc Nam Chi nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên người cũng nghiêng sang, áp lại gần.

Mùi tuyết tùng thanh mát xộc vào mũi, Khương Phù Chi nhìn gương mặt được phóng đại trước mắt, lập tức nín thở rồi khẽ nghiêng người né ra phía sau.