Bị Ép Buộc Cùng Kẻ Thù Song Tu

Chương 20: Không được nhìn ta

Diệp Vân Khê tức giận mắng thầm trong bụng. Tên vô sỉ!

Y đã biết Ninh Sương Trần chẳng phải người tốt lành gì mà.

Chờ đến khi trở về Vân Lam Tông, nhất định phải bảo các sư tỷ, sư muội tránh xa hắn một chút.

“Dù sao ta tắm trước!”

Ném lại câu đó, Diệp Vân Khê lập tức rời khỏi sơn động.

Hồ nước nhỏ nằm ngay bên cạnh thác nước, hơi nước quanh năm bao phủ, mông lung một mảnh.

Nếu không tắm, y thật sự sắp phát điên vì khó chịu.

Diệp Vân Khê liếc nhìn về phía sơn động, xác nhận Ninh Sương Trần không đuổi theo, mới cởi bỏ y phục Vân Lam Tông, đặt ngay ngắn trên bờ, sau đó chậm rãi bước xuống hồ.

Lúc này, trăng non treo lơ lửng trên đỉnh núi, ánh sáng dịu nhẹ như tấm lụa mỏng trải xuống mặt nước. Những gợn sóng khẽ lan tỏa theo động tác của y, lấp lánh phản chiếu, đẹp đến lạ.

Từ xa, ánh lửa trong sơn động vẫn còn cháy.

Diệp Vân Khê để nửa người chìm trong nước, mái tóc dài đen nhánh xõa trên mặt hồ, chỉ lộ ra bờ vai và cần cổ trắng nõn.

Dù hồ nước gần thác, nhưng nhiệt độ không quá lạnh, dòng nước ấm áp làm y không khỏi nhớ đến suối nước nóng ở Vân Lam Tông.

Thoải mái quá, y tắm quên cả thời gian.

Cho đến khi một bóng dáng cao lớn xuất hiện bên hồ, y mới giật mình hoàn hồn.

Là Ninh Sương Trần.

Diệp Vân Khê vốn đang khép hờ mắt, nhưng khi nhìn thấy hắn đứng trên bờ, y lập tức ngụp sâu xuống nước, cau mày chất vấn:

“Sao ngươi lại tới đây?”

Rõ ràng đã bảo không được nhìn trộm, vậy mà còn cố tình mò đến lúc y đang tắm dở.

Quả nhiên, Ninh Sương Trần rất thích đối nghịch với y!

Ninh Sương Trần không tiến lại gần hơn mà chỉ dừng chân bên bờ, khoanh tay nhìn y như thể đang xem kịch hay:

“Tắm lâu như vậy mà chẳng có động tĩnh gì, ta lo không biết có ai đó trượt chân ngã không bò dậy được.”

Lo cái quỷ gì?

Rõ ràng là đến xem náo nhiệt!

Diệp Vân Khê còn chưa kịp phản bác, đã thấy Ninh Sương Trần cúi đầu tháo đai lưng.

Y lập tức cảnh giác, lắp bắp hỏi:

“Ngươi... ngươi định làm gì?”

Không phải là muốn...

Quả nhiên, Ninh Sương Trần thản nhiên đáp:

“Đã đến rồi thì tiện thể tắm luôn.”

Nói rồi, hắn liếc y một cái:

“Ngươi còn chưa tắm xong à?”

Diệp Vân Khê hoảng hốt quát lên:

“Từ từ!”

Y mới không thèm tắm chung với hắn!

Lợi dụng lúc Ninh Sương Trần cúi đầu cởϊ áσ tháo đai lưng, Diệp Vân Khê lập tức lao lên bờ, vội vàng vớ lấy bộ y phục màu xanh nhạt bên bờ, khoác lên người.

Vì vậy, khi Ninh Sương Trần ngẩng đầu lên, hắn chỉ kịp nhìn thấy vạt áo màu xanh thấp thoáng lướt qua, một đường vẽ ra bóng dáng mờ ảo trong đêm.

Mà Diệp Vân Khê đã sớm khoác áo chạy mất.

“Ngươi tự mà tắm đi!”

Y ném lại một câu, xoay người rời khỏi hồ, chẳng buồn quay đầu lại.

Tên này đúng là vô sỉ!

Ngay trước mặt y mà có thể thản nhiên cởϊ áσ, chẳng hề biết e dè!

Vừa nghĩ đến đó, y vừa cúi đầu thắt đai lưng.

Chợt phát hiện quần áo của Ninh Sương Trần rộng hơn y khá nhiều, tay áo thùng thình, đành phải xắn lên cổ tay cho gọn.

Dựa vào đâu mà hắn dáng người tốt hơn, lại còn cao hơn y chứ?

Không công bằng chút nào!

---

Khi Ninh Sương Trần trở lại sơn động, Diệp Vân Khê đã dựa vào vách đá ngủ say.

Đống lửa bên cạnh sắp tàn, ánh lửa yếu dần, trong động cũng bắt đầu lạnh hơn.

Có lẽ vì lạnh mà y hơi co người, cuộn lại gần vách đá.

Ninh Sương Trần liếc nhìn y một cái, ánh mắt vô thức dừng lại nơi cổ áo hơi mở, lộ ra làn da trắng muốt.

Hắn khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt, bước đến bên đống lửa, khom lưng bỏ thêm vài cành củi khô.

Sau đó, hắn lấy ra một chiếc áo ngoài từ túi trữ vật, nhẹ nhàng phủ lên người Diệp Vân Khê.

Ngủ say, Diệp Vân Khê không còn vẻ ngang ngược như ban ngày, chỉ lẳng lặng nhắm mắt, trông ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Ninh Sương Trần ngồi xổm xuống, tiện thể kiểm tra vết thương ở chân y. Thấy miệng vết thương đã khép lại, hắn mới kéo áo ngoài lên, đắp lại như cũ.

Bị thương còn dám ngâm nước lâu như vậy.

Xem ra vẫn chưa chịu đau đủ.

Như thể nghe thấy lời hắn nghĩ, Diệp Vân Khê trong giấc mơ khẽ mấp máy môi, lẩm bẩm vài câu mơ hồ:

“Ninh Sương Trần, đồ vô sỉ! Không được cởϊ qυầи áo, không được nhìn ta…”

Vẫn ngang ngược như ban ngày.

Ninh Sương Trần bật cười, khóe môi khẽ cong.---

Hôm sau.

Diệp Vân Khê tỉnh dậy bởi tiếng nước sôi ùng ục.

Sau khi tắm rửa tối qua, y ngủ một giấc ngon lành, dù giữa đêm có hơi lạnh nhưng vì ngủ quá sâu nên cũng chẳng buồn mở mắt.

Mơ hồ nhớ rằng hình như mình còn nằm mơ.

Trong mơ, y và Ninh Sương Trần cùng trần trụi ngâm mình trong hồ nước. Hắn cười nhạo y, y tức giận lao qua đánh hắn, nhưng lại trượt chân ngã vào lòng hắn.

Đúng là giấc mơ rối tung rối mù!

Diệp Vân Khê cau mày, đưa tay day trán.

Tại sao lại mơ thấy Ninh Sương Trần?!

Hơn nữa, lại còn là giấc mơ kỳ quặc như vậy.

Thật sự là ác mộng.

Y chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu liền nhìn thấy một chiếc áo ngoài màu xanh nhạt trượt khỏi người.