Diệp Vân Khê sững sờ. Là của Ninh Sương Trần?
Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc từ cửa động:
“Tỉnh rồi?”
Ninh Sương Trần bước vào, trên tay cầm bộ y phục còn nhỏ nước, vừa giặt sạch xong, đang treo lên nhánh cây gần đó hong khô.
Nhìn kỹ lại, đó là y phục của y.
Ninh Sương Trần giúp y giặt sao?!
Diệp Vân Khê gần như không thể tin vào mắt mình.
Không lâu sau, Ninh Sương Trần xếp xong y phục rồi bước vào, thấy Diệp Vân Khê đang nhìn mình, hắn nhướn mày, thản nhiên nói:
“Thuận tay giặt thôi, không cần cảm ơn.”
Ai thèm cảm ơn hắn chứ?!
Y bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng.
Dù sao thì nấu ăn hay giặt giũ, những việc này y thật sự không biết làm.
Từ khi sinh ra, Diệp Vân Khê đã lớn lên dưới sự bảo bọc của cả tông môn. Khi còn nhỏ, phụ mẫu y rời tông môn mấy năm để trừ yêu thú, nên y được giao cho các sư huynh, sư tỷ chăm sóc.
Đừng nói đến chuyện nấu ăn hay giặt giũ, ngay cả việc cầm chổi quét sân, y cũng chưa từng làm bao giờ.
Y phục, giày dép mỗi ngày đều có sẵn, không trùng nhau.
Nào có giống như bây giờ, y còn phải mặc lại y phục của Ninh Sương Trần! Quan trọng nhất là... hoàn toàn không vừa người!
Diệp Vân Khê cuộn tay áo rộng thùng thình lại. Đúng lúc này, một mùi thơm nồng đậm bay đến.
Trên đống lửa đặt một cái nồi sắt, là thứ Ninh Sương Trần lấy ra từ túi trữ vật. Lúc này, trong nồi đang bốc hơi nghi ngút, hương thơm mê người tỏa ra từ đó.
Ninh Sương Trần múc một bát canh cá, liếc thấy Diệp Vân Khê đang nhìn chằm chằm vào nồi sắt, hắn liền múc thêm một ít thịt cá và nấm, sau đó đưa bát canh cho y.
Diệp Vân Khê cũng không khách sáo, hai tay đón lấy, nhẹ nhàng thổi nguội rồi mới nói một câu:
"Đa tạ."
Nghe vậy, Ninh Sương Trần khẽ ngước mắt nhìn y, nhớ lại những lời mớ đêm qua, trong lòng lại nổi lên ý muốn trêu đùa.
Hắn vừa múc thêm thịt cá cho mình, vừa chậm rãi nói:
"Đêm qua ngươi nằm mơ?"
Diệp Vân Khê vừa nhấp một ngụm canh, nghe vậy thì sững người, suýt nữa bị sặc.
Cảm giác cảm động vừa rồi lập tức bay biến.
Nhắc đến giấc mơ đêm qua, y lại nhớ tới cảnh tượng mập mờ giữa mình và Ninh Sương Trần trong đó, vành tai liền thoáng đỏ lên, nhưng sắc mặt lại trầm xuống:
"Liên quan gì đến ngươi."
Ninh Sương Trần làm bộ suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói:
"Để ta đoán xem... Ngươi mơ thấy ta?"
Diệp Vân Khê đang uống canh, động tác chợt khựng lại.
Thấy vậy, khóe môi Ninh Sương Trần khẽ cong lên, vẻ mặt lộ rõ ý cười đắc ý:
"Xem ra ta đoán đúng rồi."
Diệp Vân Khê không thừa nhận cũng không phủ nhận. Y không giỏi nói dối, nên tâm tư dễ dàng hiện lên trên mặt.
Mơ thấy thì sao chứ? Dù gì cũng chỉ là một giấc mơ, không phải thật.
Tên này sao cứ bám lấy chuyện đó mà hỏi mãi!
Diệp Vân Khê liếc nhìn bát canh nấm, giọng đầy mất kiên nhẫn:
"Đúng, đúng, ta mơ thấy ngươi, thấy ngươi ăn nhầm nấm độc, thất khiếu chảy máu, toàn thân thối rữa, chết rất thê thảm!"
Nói xong, y nhướng mày nhìn hắn:
"Ngươi hài lòng chưa?"
Thấy y tức giận đến mức muốn bùng nổ, Ninh Sương Trần không hề nổi giận mà còn gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Khê, chậm rãi nói tiếp:
"Ngươi không tò mò vì sao ta biết chuyện ngươi nằm mơ à?"
Diệp Vân Khê hơi chột dạ, ánh mắt vô thức né tránh, nhưng giọng điệu vẫn không mấy kiên nhẫn:
"Không tò mò."
Nhưng Ninh Sương Trần dường như không bận tâm đến câu trả lời của Diệp Vân Khê, hắn chỉ nhàn nhã quan sát từng biểu cảm trên mặt y, rồi thong thả nói:
"Trong mơ, ngươi gọi tên ta."
Diệp Vân Khê: "!"
Y… gọi tên Ninh Sương Trần trong mơ sao?!
Sao có thể.
Nhớ lại những gì đã xảy ra trong mơ, Diệp Vân Khê không khỏi chột dạ, vội vàng dời ánh mắt đi.
Ninh Sương Trần lại khẽ cong môi, chậm rãi nói từng chữ: “Lừa ngươi đấy.”
Nghe vậy, Diệp Vân Khê lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Ninh! Sương! Trần!
Tên này lại dám trêu y!
Như đã đoán trước phản ứng của y, ngay khi Diệp Vân Khê rút kiếm, Ninh Sương Trần liền xoay người tránh, linh hoạt né đi mũi kiếm sắc bén.
Hắn thuận thế ngồi lên một tảng đá khác, dáng vẻ thong dong, còn nhàn nhã liếc mắt nhìn chân y: “Ồ? Chân ngươi khỏi rồi?”
Chân… bị thương?
Diệp Vân Khê nghe vậy thì khựng lại, cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình, rồi nhịn không được thử bước vài bước.
Hôm qua y vẫn còn đi khập khiễng, vậy mà sau một giấc ngủ, lại có thể cử động bình thường?
Chắc chắn là nhờ viên linh đan hôm qua.
Linh đan đó… là do Ninh Sương Trần đưa cho y.
Nghĩ đến đây, Diệp Vân Khê tạm thời hạ kiếm xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt vẫn còn nghiêm nghị, nhưng khóe môi lại vô thức cong lên.
Tốt quá!
Chân y đã khỏi rồi!
Không cần lo lắng trở thành người què nữa!
Thấy y vui mừng như một đứa trẻ, Ninh Sương Trần cũng không kìm được mà hơi nhếch môi.
Có lẽ vì lâu rồi không được tự do đi lại, Diệp Vân Khê cao hứng đến mức đi qua đi lại trong sơn động mấy vòng.
Ninh Sương Trần đứng bên cạnh nhìn y, rồi liếc mắt xuống bát canh cá đã nguội dần, đợi y vui vẻ xong mới lên tiếng nhắc: “Ăn đi, lát nữa còn phải lên đường.”
“Lên đường?”
Diệp Vân Khê lập tức dừng bước, vốn định hỏi đi đâu, nhưng nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, vô thức thốt lên: “Cửa đá?”