Bị Ép Buộc Cùng Kẻ Thù Song Tu

Chương 19: Không được nhìn trộm

Diệp Vân Khê uống thuốc, cất bình ngọc vào người, nhân tiện kiểm tra vết thương. Ngón tay vừa chạm đến chiếc giày bám đầy bùn đất do lúc sáng giẫm phải bên hồ, y liền nhíu chặt mày.

Dơ quá.

Từ lúc rơi xuống vực đến giờ, y đã rất lâu chưa được tắm rửa.

Thỉnh thoảng cũng ra suối rửa sơ qua, nhưng trên người chỉ có mỗi bộ quần áo này, sao có thể thay đổi hoàn toàn được?

Không biết đến bao giờ mới thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Nếu cứ tiếp tục thế này, y thật sự sắp phát điên mất.

Nếu như túi trữ vật của y còn đây thì tốt biết mấy...

Nghĩ đến đây, khóe mắt Diệp Vân Khê không tự chủ mà liếc về phía túi trữ vật trong tay Ninh Sương Trần.

Trước mắt chỉ có...

Y lập tức ngừng suy nghĩ, lắc đầu dứt khoát.

Bảo y mặc y phục của Ninh Sương Trần á? Không đời nào!

Thế nhưng vừa nghĩ thế, ánh mắt y lại không kìm được mà lén nhìn thêm lần nữa. Ai ngờ vừa ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của Ninh Sương Trần.

Hắn đang sắp xếp đống pháp bảo linh khí, thấy y nhìn mình, trầm mặc một chút rồi chọn mấy bộ quần áo sạch sẽ đưa sang.

Diệp Vân Khê nhìn hắn, rõ ràng biết ý nhưng vẫn cố hỏi:

“Đưa ta làm gì?”

Biết rõ tính tình của Diệp thiếu chủ, cứ thế đưa cho y chắc chắn y sẽ không nhận, Ninh Sương Trần lười biếng nhìn y từ đầu đến chân, nhàn nhạt đáp:

“Đi tắm đi, hôi quá.”

Diệp Vân Khê nghe vậy, nâng tay lên, cúi đầu ngửi thử.

Quần áo bẩn thì có, nhưng y đâu có bốc mùi?

Y hạ tay xuống, chợt nhận ra mình lại bị Ninh Sương Trần trêu chọc, lập tức sa sầm mặt.

Hôi cái đầu ngươi!

Tên Ninh Sương Trần thối tha!

Diệp Vân Khê siết chặt nắm tay, nhìn bộ quần áo sạch sẽ trước mặt, hít sâu một hơi, cuối cùng đành thả lỏng mười ngón tay.

Thôi kệ.

So với việc phí lời đôi co với Ninh Sương Trần, bây giờ y chỉ muốn đi tắm một trận cho sảng khoái, thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái hơn.

Dù rằng kiểu dáng trông cũng chẳng ra gì.

Y cầm lên một góc áo, nhíu mày:

“Chỉ có mấy bộ này thôi à?”

Toàn bộ đều giống nhau.

Y mới không muốn mặc đồ cùng màu với Ninh Sương Trần.

Ninh Sương Trần khẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Còn bày đặt kén chọn nữa chứ.

Hắn hờ hững liếc nhìn y, thong thả nói:

“Nếu ngươi muốn mặc đồ ta từng mặc qua, cũng không phải không được.”

Ai thèm mặc đồ của ngươi?

Tự tin thái quá!

Diệp Vân Khê nhíu mày, miễn cưỡng chọn một bộ có màu sắc nhạt hơn một chút:

“Vậy lấy bộ này đi.”

Nói rồi, y cầm quần áo đứng dậy, đi về phía cửa động.

Từ lúc Ninh Sương Trần nói y bốc mùi, y tuy không ngửi thấy gì lạ, nhưng lại cứ cảm thấy trên người bẩn thỉu khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ.

Vừa hay bên ngoài có một hồ nước nhỏ, nhân tiện còn có thể rửa mặt chải đầu.

Y vừa định dặn Ninh Sương Trần đừng có đi theo, nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy hắn cũng đứng lên.

Y bước ra cửa động, phát hiện đối phương cũng cầm theo một bộ quần áo sạch sẽ, lững thững theo sau.

Diệp Vân Khê bèn dừng bước, nhíu mày hỏi:

“Ngươi theo ta làm gì?”

Còn có thể làm gì nữa?

Ninh Sương Trần giơ bộ quần áo trên tay lên, thản nhiên nói:

“Đi thôi, tắm chung.”

Y mới không muốn tắm chung với Ninh Sương Trần!

Dù gì cũng đều là nam nhân, có bị nhìn thấy cũng chẳng sao, hơn nữa bên ngoài tối om, vốn chẳng thấy gì.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh cả hai trần trụi đối diện nhau, y lại thấy có chút kỳ quặc khó nói thành lời.

Kẻ thù mà lại thành ra thế này sao?

Cùng ăn cơm, cùng ngủ, giờ còn muốn cùng tắm...

Càng nghĩ càng thấy lạ lùng.

Diệp Vân Khê lập tức cắt ngang:

“Ai muốn tắm chung với ngươi?”

Y nhìn Ninh Sương Trần, giọng điệu như ra lệnh:

“Ta tắm trước, tắm xong rồi ngươi hẵng tới.”

Nói xong, còn bổ sung một câu:

“Không được nhìn trộm.”

Lần trước y tận mắt nhìn thấy rồi, dáng người của Ninh Sương Trần đúng là không tệ...

Lỡ mà để hắn thấy y thì sao?

Ninh Sương Trần nhất định sẽ lấy cớ đó mà chế giễu y.

Tuy rằng y tự tin dáng người mình cũng không đến nỗi nào, nhưng tuyệt đối không để Ninh Sương Trần có cơ hội cười cợt.

Ninh Sương Trần nghe xong suýt nữa thì bật cười.

Đường đường là thiếu chủ Vân Lam Tông, thế mà vừa cầm quần áo của hắn xong, quay đi liền trở mặt không quen biết.

Hắn vốn cũng chẳng nhất thiết phải tắm chung, chỉ là thấy Diệp Vân Khê đi lại bất tiện, muốn tiện đường đi cùng. Ai ngờ người ta căn bản không thèm cảm kích.

Nghĩ vậy, Ninh Sương Trần cũng chẳng buồn ép buộc nữa, hờ hững nhìn y từ đầu đến chân, nhàn nhạt nói:

“Ngươi cũng đâu phải nữ nhân, có gì mà ngại?”

Có ý gì?

Nam nhân thì có thể nhìn chắc?!