“Các ngươi sao lại có thể như vậy?” Trong lòng Giang Tuyết Ninh dâng lên một trận uất ức. Nàng bất giác nhớ tới Triệu Như Như, nữ nhi của nhũ mẫu Bùi Huyền Tranh.
Tuy Triệu Như Như không được ghi tên vào hoàng gia ngọc điệp, Tây Xuyên vương cũng chẳng thừa nhận nàng là dâu, nhưng họ đã thành thân ở Triệu gia.
Về sau vì quyền thế, Bùi Huyền Tranh giấu nhẹm việc đã có thê tử, lại cầu thú Giang Tuyết Ninh. Hắn phụ Triệu Như Như, cũng đồng thời phụ cả nàng.
Chẳng lẽ nam tử Tây Xuyên đều như vậy? Hay trên đời này nam nhân vốn đều như vậy?
“Đừng đánh đồng ta với bọn họ,” Bùi Huyền Xuyên nhếch miệng cười, tiến gần nàng thêm chút nữa, “Ta vẫn chưa thành thân. Mẫu phi của ta chê người này, khinh kẻ kia, đến giờ ta vẫn còn cô độc. Nếu không thì... nàng gả cho ta đi?”
Giang Tuyết Ninh ngẩn ra, suýt nữa bật cười thành tiếng: “Xem ra lời đồn không sai, thế tử quả thực tùy tiện. Mới gặp lần đầu đã nói những lời lộn xộn này.”
Bùi Huyền Xuyên chẳng giận, trái lại cười lớn: “Thấy nàng hoảng hốt như vậy, thật thú vị.”
Giang Tuyết Ninh không muốn đôi co với hắn, đứng dậy định gọi người thì đã thấy Giang Vân Trì bước vào.
“Đại ca!” Giang Tuyết Ninh ánh mắt sáng rỡ, vội bước tới đón huynh trưởng.
Giang Vân Trì kéo nàng ra sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Bùi Huyền Xuyên.
Trước một kẻ như thế tử, sắc mặt Giang Vân Trì chẳng lấy gì làm tốt. Hắn đã biết thế tử dám sai người giả làm mình để vào gặp, thật là vô lễ hết mức.
“Tướng quân đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy,” Bùi Huyền Xuyên vẫn cợt nhả, “Ta chỉ trêu chọc đôi chút, tướng quân quý muội như châu ngọc, ta chỉ tò mò muốn xem dung nhan thôi mà.”
“Thế tử nay đã nhìn rồi, cảm thấy thế nào?” Giang Vân Trì cười nhạt, bước từng bước áp sát.
Dù tính tình phóng khoáng, Bùi Huyền Xuyên cũng biết ai là kẻ không nên trêu chọc. Cảm nhận được sát khí ẩn tàng trên người Giang Vân Trì, hắn bất giác lùi lại hai bước, cười gượng: “Thật là ta lỗ mãng, Giang tiểu thư quả nhiên mạo mỹ vô song.”
“Vậy sao? Thế tử sau này còn định lén lút nhìn muội muội ta nữa không?” Giang Vân Trì vẫn cười, tay vỗ nhẹ vai hắn.
Cái vỗ trông nhẹ nhàng ấy, lại khiến Bùi Huyền Xuyên suýt kêu thành tiếng. Tay của người từng chinh chiến sa trường đâu phải nhẹ?
Hắn vừa nhe răng nhăn mặt, vừa miễn cưỡng chống đỡ: “Không dám, không dám... Tướng quân đừng giận, ta chỉ đùa thôi mà...”
“Giang tiểu thư là khuê các danh gia, Tây Xuyên vương chẳng lẽ chưa dạy thế tử quy củ?” Giang Vân Trì cười nhạt, trong mắt chẳng mang chút ý cười nào.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Bùi Huyền Xuyên, đau đến nghiến răng, vừa nói vừa nhìn Giang Tuyết Ninh ra hiệu cầu cứu.
“Đại ca, huynh mau thả hắn đi,” Giang Tuyết Ninh hiểu ý, tiến lên khuyên nhủ.
Dù sao hắn cũng là thế tử, nàng cũng e đại ca xúc động làm to chuyện, lại gây thêm phiền toái không đáng.
Nghe muội nói, Giang Vân Trì buông tay, ánh mắt lạnh như sương vẫn không rời khỏi đối phương: “Thế tử gia cứ thong thả.”
“Ai… ta cáo từ, tính tình của tướng quân thật...” Bùi Huyền Xuyên xoa vai, đau đến nghiến răng, trước khi đi còn quay đầu cười nói, “Nói không chừng sau này chúng ta lại thành người một nhà.”
Sắc mặt Giang Vân Trì lập tức trầm xuống, khiến hắn vội vàng rút lui.
“Đại ca, huynh đừng giận nữa.” Giang Tuyết Ninh nhẹ nhàng kéo tay áo huynh trưởng.
Giang Vân Trì liếc qua ngón tay trắng nõn của muội muội, ánh mắt dịu xuống, giọng thấp: “Huynh không giận. Hắn có nói gì lỗ mãng với muội không?”
“Không có, chỉ nói vài câu linh tinh thôi, không có gì quá đáng.”
“Ninh Nhi, muội nhớ kỹ, nếu có ai dám vô lễ với muội, dù chỉ là vài lời bất kính, cũng phải nói với huynh.”
Ánh mắt Giang Vân Trì nghiêm nghị, lời nói chân thành khiến lòng Giang Tuyết Ninh mềm lại.
Có huynh như vậy, nàng còn lo sợ điều gì?
“Muội nhớ rồi.” Nàng mỉm cười đáp.
“Đi thôi.” Giang Vân Trì cởϊ áσ choàng khoác lên vai nàng.
“Đại ca, muội không lạnh.” Nàng có chút không tình nguyện.
“Sao thế? Ngại áo choàng của huynh xấu sao?” Giang Vân Trì liếc nhìn nàng, tựa như đã đoán được tâm tư.