Giang Tuyết Ninh có chút ngượng ngùng gật đầu, “Dài quá, che mất cả váy của muội rồi.”
“Muội đúng là vẫn nhỏ bé như ngày nào.” Giang Vân Trì bật cười, nhưng vẫn cẩn thận thắt chặt áo choàng giúp nàng. “Vừa mới khỏe lại chưa được bao lâu, đừng để nhiễm phong hàn nữa.”
“Vâng.” Giang Tuyết Ninh ngoan ngoãn gật đầu. Đôi mắt nàng trong veo, lấp lánh ánh nước, nhìn Giang Vân Trì đầy tin tưởng xen lẫn quyến luyến khó nói thành lời.
Giang Vân Trì chạm phải ánh mắt ấy, trong đầu bất giác hiện lên giấc mộng kiều diễm kia.
Hắn giật mình, vội vã dập tắt dòng suy nghĩ của chính mình.
“Đại ca? Đại ca?”
Thấy sắc mặt huynh trưởng có phần khác lạ, Giang Tuyết Ninh lo lắng, liên tục gọi hai tiếng, lúc này Giang Vân Trì mới hoàn hồn.
“Huynh có chỗ nào không khỏe sao?” Nàng nhón chân, định đưa tay chạm vào trán huynh trưởng để kiểm tra.
“Huynh không sao.” Giang Vân Trì vội vã tránh đi, khẽ nhắm mắt, cố nén giọng nói hai chữ: “Đi thôi.”
Giang Tuyết Ninh thoáng chần chừ, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, lặng lẽ nhìn đại ca một cái. Dáng vẻ vừa rồi của huynh ấy thật kỳ lạ…
Hôm nay trời rất đẹp. Khi đang ngồi đọc sách trong phòng, nàng chợt nghe nha hoàn báo có khách đến.
“Uyển Nhi tỷ tỷ!”
Vừa thấy bóng dáng quen thuộc ấy, ánh mắt Giang Tuyết Ninh liền sáng lên, nàng vội vàng bước nhanh ra đón vị cô nương đoan trang, hiền thục kia.
“Ninh Nhi!” Hứa Ngọc Uyển cũng vui mừng không kém, nắm lấy tay Giang Tuyết Ninh.
“Nghe nói lần trước muội bị phong hàn, giờ đã khá hơn chưa?” Hứa Ngọc Uyển nhìn sắc mặt nàng, dịu dàng hỏi han.
“Đã khỏe hơn nhiều rồi, tỷ mau vào đi.” Giang Tuyết Ninh mỉm cười, kéo tay Hứa Ngọc Uyển vào trong phòng.
Từ nhỏ, hai người đã thân thiết như tỷ muội, là bạn tri kỷ trong chốn khuê phòng.
Trong mắt Hứa Ngọc Uyển, bọn họ chỉ mới xa nhau hơn một tháng. Nhưng đối với Giang Tuyết Ninh mà nói, đây đã là cả một kiếp người.
Hốc mắt nàng bất giác đỏ hoe. Ở kiếp trước, từ sau khi gả cho Bùi Huyền Tranh, nàng và Hứa Ngọc Uyển rất ít có cơ hội gặp nhau. Chỉ nhớ rằng sau này, Hứa Ngọc Uyển thành thân với một vị quan trong kinh thành.
Không lâu sau, vị quan ấy bị điều đi nhậm chức nơi xa, Hứa Ngọc Uyển theo phu quân rời kinh, từ đó hai người không còn gặp lại nữa.
“Muội vẫn gầy quá, cứ đến mùa đông là lại bệnh một trận. Nhìn cánh tay nhỏ nhắn thế này, thật khiến người ta đau lòng.”
Hứa Ngọc Uyển xót xa, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Giang Tuyết Ninh.
Giang Tuyết Ninh mỉm cười. Nàng nghĩ, tình trạng hiện giờ vẫn còn tốt lắm, nếu để Uyển tỷ tỷ thấy dáng vẻ héo hon của nàng vào năm Chiêu Nguyên thứ ba, e rằng tỷ ấy sẽ hoảng sợ mất.
“Thôi đừng nhắc đến muội nữa. Uyển tỷ tỷ, dạo này tỷ thế nào? Trong nhà vẫn ổn chứ?” Giang Tuyết Ninh nhận lấy chén trà từ tay Dục Anh, tự mình đưa đến trước mặt Hứa Ngọc Uyển.
Ý cười trên môi Hứa Ngọc Uyển thoáng thu lại, nàng nhỏ giọng nói:
“Cha đang bàn chuyện hôn sự cho ta, chỉ là…”
“Chẳng lẽ có chuyện gì sao?” Giang Tuyết Ninh vẫn còn nhớ hôn phu của Hứa Ngọc Uyển họ Hà, xuất thân bần hàn, nhưng nhờ tài năng và sự chăm chỉ, hắn đã đỗ đạt công danh bằng thực lực của chính mình.
Phụ thân Hứa Ngọc Uyển trân trọng tài văn chương của hắn, vì vậy mới quyết định gả con gái cho một người có địa vị thấp hơn.
Hứa Ngọc Uyển không trả lời ngay, ánh mắt nàng khẽ dõi về phía sân viện, trong đáy mắt vương chút u sầu. Chính nét buồn thoáng qua ấy càng khiến dung nhan thanh tú thêm phần động lòng người.
“Uyển tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?” Giang Tuyết Ninh khó hiểu hỏi.
“Không có gì…” Khuôn mặt Hứa Ngọc Uyển hơi ửng đỏ, nàng vội vàng né tránh ánh mắt của Giang Tuyết Ninh, cắn môi, lấy hết can đảm hỏi: “Ninh Nhi, dạo gần đây… đại ca muội có về không?”
Giang Tuyết Ninh hơi sững người, trong ký ức kiếp trước, Hứa Ngọc Uyển cũng từng kín đáo dò hỏi nàng về tung tích của Giang Vân Trì. Nhưng khi đó, nàng còn quá nhỏ, không suy nghĩ sâu xa.
Lúc này đây, khi nhìn thần thái của Hứa Ngọc Uyển, trong lòng nàng dường như đã mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Những chuyện trước kia nàng vô tình bỏ qua, giờ lại dần hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
“Uyển tỷ tỷ… Tỷ đang đợi đại ca sao?” Giang Tuyết Ninh khẽ hỏi.
Gương mặt Hứa Ngọc Uyển lập tức đỏ bừng, nàng không đáp mà chỉ lặng lẽ liếc nhìn về phía Dục Anh. Thấy vậy, Giang Tuyết Ninh cũng hiểu ý, nhẹ giọng dặn dò:
“Dục Anh, mang một ít điểm tâm đến đây giúp ta.”
“Vâng, tiểu thư.” Dục Anh liền lui ra ngoài.
Giờ trong phòng chỉ còn lại hai người, Giang Tuyết Ninh nắm tay Hứa Ngọc Uyển, dịu dàng nói: “Giữa chúng ta còn cần giấu nhau điều gì chứ? Tỷ có chuyện gì, cứ nói thẳng với muội.”
“Ninh Nhi, chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, tỷ cũng không muốn giấu muội điều gì.”
Trong mắt Hứa Ngọc Uyển ánh lên chút lệ quang, nàng chậm rãi nói: “Muội cũng biết, chuyện hôn nhân xưa nay đều do cha mẹ định đoạt, do bà mối thu xếp. Nhưng vị hôn phu kia của ta… xuất thân nghèo khó, từ nhỏ chỉ có mẹ nuôi nấng. Mẫu thân hắn là quả phụ, cả đời may vá kiếm sống để nuôi hắn ăn học.”
“Hắn tuy cũng có chí tiến thủ, thi đỗ công danh, nhưng muội không thể tưởng tượng được… mẹ con bọn họ… thật sự rất đáng sợ!”
Nói đến đây, cả người Hứa Ngọc Uyển khẽ run lên, trong ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi lẫn chán ghét.
“Uyển tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giang Tuyết Ninh hoàn toàn không hiểu.
Kiếp trước, vào thời điểm này, nàng đã sớm gặp Bùi Huyền Tranh, cũng nhận được thư từ hắn gửi đến. Khi ấy, nàng chỉ một lòng chìm đắm trong những tâm tư nhỏ bé của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến lời Hứa Ngọc Uyển muốn nói.
Có lẽ vì thấy Giang Tuyết Ninh trầm tư, Hứa Ngọc Uyển cũng không muốn nói thêm nữa, chỉ vội vàng cáo từ rời đi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Giang Tuyết Ninh dâng lên cảm giác áy náy. Nàng nhẹ nhàng nắm tay Hứa Ngọc Uyển, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:
“Tỷ đừng lo, cứ từ từ nói cho muội nghe.”