Trong lòng Giang Vân Trì thoáng trầm xuống, theo bản năng khẽ đẩy muội muội ra.
Giang Tuyết Ninh ngơ ngác nhìn huynh trưởng, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
“Muội đã trưởng thành, ca ca không thể giống như thuở nhỏ mà ôm muội mãi được nữa.”
Giang Vân Trì trầm giọng nói, ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt sáng trong như nước của nàng, sau đó khẽ nói thêm một câu.
“Nhưng bất kể là khi nào, ca ca vẫn sẽ là chỗ dựa cho muội.”
Là chỗ dựa vững chãi đến suốt đời.
Vành mắt Giang Tuyết Ninh khẽ đỏ, ánh nhìn rơi xuống đôi tay của huynh trưởng, những vết chai sần dày đặc nơi lòng bàn tay, bởi năm tháng chinh chiến, cưỡi ngựa bắn cung mà hình thành.
“Lần này đại ca trở về, cũng nên cưới cho muội một vị tẩu tẩu rồi.”
Giang Tuyết Ninh nhẹ nhàng cất lời, giọng nói nhu hòa mang theo vài phần mong mỏi. Nàng không muốn thấy huynh trưởng cô độc mãi như vậy. Đời trước đến tận năm thứ ba Chiêu Nguyên, huynh vẫn chưa hề thành thân.
Rõ ràng kinh thành có biết bao khuê nữ danh môn đem lòng ngưỡng mộ, thế nhưng huynh vẫn một mực sống đơn độc.
Nếu nói ngày trước còn lấy cớ vì bận rộn nơi Bắc Cương chiến trận, thì nay hồi kinh đã hơn nửa năm, ngay cả tổ mẫu cũng từng thay huynh thu xếp hôn sự, nhưng đều bị huynh từ chối thẳng thừng.
Chẳng những chưa từng cưới vợ, bên người huynh cũng không hề giống các công tử thế gia khác, nuôi dưỡng một đám thông phòng thϊếp thất.
Là muội muội, Giang Tuyết Ninh thật lòng mong rằng huynh trưởng bên mình sẽ có một vị tẩu tử hiền hậu, biết ấm biết lạnh, có thể chăm sóc cho huynh, làm bạn cùng huynh những tháng năm dài đằng đẵng.
“Bắc Hồ mấy phen xâm phạm biên cương, đại ca nói không chừng lại phải trở về Bắc Cương bất cứ lúc nào, vẫn là đừng chậm trễ đời người khuê nữ.”
Giang Vân Trì khẽ nghiêng ánh mắt, chỉ hờ hững nói một câu, Giang Tuyết Ninh nghe vào lòng lại càng đau xót.
Giang Vân Trì khẽ vỗ mu bàn tay muội muội, dịu giọng dỗ dành: “Thôi, đừng nhắc chuyện này nữa.”
Hai huynh muội vừa định đứng dậy rời đi, chợt nghe bên ngoài vọng đến tiếng bước chân gấp gáp. A Thắng chạy vội tới, tiếng bước chân phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong thiện phòng.
“Tướng quân!”
“Chuyện gì?”
“Tây Xuyên vương thế tử đang trên đường tới, nói muốn gặp ngài một phen.”
Giang Tuyết Ninh có chút sửng sốt: “Hắn chẳng phải đã gặp tổ mẫu rồi sao?”
“Muội cứ ở yên trong này, nếu không có chuyện gì thì chớ ra ngoài.”
Giang Vân Trì dặn dò.
Giang Tuyết Ninh khẽ gật đầu, nàng vốn cũng không muốn gặp Tây Xuyên vương thế tử. Người từ Tây Xuyên, nàng chỉ mong tránh còn không kịp.
Giang Vân Trì mang theo A Thắng rời đi, thiện phòng lại trở về yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Giang Tuyết Ninh.
Nàng nhàn nhã nghịch trà cụ trên bàn, bỗng nghe sau cửa sổ vang lên một tiếng “kẽo kẹt”, rồi một bóng người nhảy vào từ ngoài cửa sổ là một nam tử trẻ tuổi.
Giang Tuyết Ninh kinh hoảng bật dậy: “Ngươi là ai?!”
“Suỵt! Đừng la lên, ta không phải kẻ xấu. Ta là Tây Xuyên vương thế tử!”
Nam tử ấy nhìn chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú trắng trẻo, giữa chân mày quả có vài phần tương tự Bùi Huyền Tranh, chỉ là khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Nếu Bùi Huyền Tranh là kiểu thư sinh nho nhã, thì người trước mặt lại lanh lợi hoạt bát, đầy vẻ tinh nghịch.
“Thế tử?” Giang Tuyết Ninh vẫn còn ngờ vực, không khỏi nhìn hắn lần nữa.
“Ta là Bùi Huyền Xuyên.”
Nam tử ấy cười tươi, lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc.
“Muốn gặp được nàng quả thực không dễ chút nào. Ca ca nàng ở ngoài bày hộ vệ kín kẽ, ta đành phải trèo cửa sổ mà vào.”
“Ngài… ngài tìm ta làm gì?”
Giang Tuyết Ninh có phần hoảng loạn, ngay cả phép tắc hành lễ cũng quên mất.
Tuy nàng từng nghe nói Tây Xuyên vương thế tử tính tình phóng túng, nhưng cũng chẳng ngờ được lại có thể phóng túng đến mức này.
“Xem thử dung mạo của nàng thế nào đã.” Bùi Huyền Xuyên tiến thêm hai bước về phía Giang Tuyết Ninh, ánh mắt lướt qua làn da mịn màng như ngọc, đôi mắt trong veo như nước thu, liền bật tiếng khen ngợi: “Ta trèo cửa sổ một chuyến này thật không uổng, nàng quả thực xinh đẹp tuyệt trần!”
Giang Tuyết Ninh có chút bối rối, không biết nên phản ứng ra sao.
Nàng biết rõ người trước mặt là Bùi Huyền Xuyên, đứng hàng thứ bảy trong số các công tử nhà Tây Xuyên vương. Mẫu thân của hắn sinh liền ba tiểu thư mới sinh được hắn, nên từ bé đã được cưng chiều quá mức.
Tuy mang danh thế tử, nhưng hắn cũng không phải người được triều đình ưu ái, càng không được Hoàng thượng định làm Thái tử. Trong triều phần lớn đại thần đều cho rằng hắn phóng đãng tùy tiện, không gánh nổi trọng trách lớn lao.
Tây Xuyên vương tuy có lòng lo liệu cho nhi tử này, nhưng rốt cuộc đây là kinh thành, chẳng phải đất Tây Xuyên, việc lập thái tử đâu phải chỉ mình Tây Xuyên vương quyết được. Ít nhất ở kiếp trước, người đăng cơ cuối cùng vẫn là Bùi Huyền Tranh.
Còn Bùi Huyền Xuyên... Giang Tuyết Ninh chỉ nhớ mang máng rằng sau khi Bùi Huyền Tranh lên ngôi, liền đem hắn giam lỏng. Kẻ có thể nhẫn tâm với cả hài tử của mình, thì với huynh đệ ruột thịt sao có thể nhân hậu?
Giang Tuyết Ninh tuy biết có một người như Bùi Huyền Xuyên tồn tại, nhưng chưa từng diện kiến. Nay gặp mặt, chỉ cảm thấy lời đồn không sai, hắn thật sự tùy tiện quá mức.
“Ta nói cho nàng biết một chuyện, phụ thân nàng có ý định gả nàng vào phủ Tây Xuyên vương.” Bùi Huyền Xuyên tiện tay ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy trên bàn có trà liền chẳng khách khí, cầm lấy uống luôn.
“Ấy... cái chén đó...” Giang Tuyết Ninh định mở lời nhắc nhở, vì đó là ly trà nàng vừa dùng.
“Ta đang nói chuyện, nàng có nghe không?” Bùi Huyền Xuyên buông ly trà xuống, lại hỏi.
Giang Tuyết Ninh gật đầu, tỏ ý bản thân đã nghe rõ.
“Gả vào phủ ta cũng đâu có gì không tốt, mấy huynh đệ của ta đều là nhân trung long phượng, cũng chẳng biết nàng sẽ gả cho ai trong số đó.”
Hắn vuốt cằm, đánh giá nàng, trầm ngâm suy nghĩ.
“Vậy mấy vị nhân trung long phượng kia của ngài, chẳng lẽ ở Tây Xuyên vẫn chưa ai cưới vợ?” Giang Tuyết Ninh buột miệng hỏi. Dù lần đầu gặp mặt, nhưng nàng lại chẳng sợ hãi gì hắn, lời nói cũng thuận miệng thốt ra.
“Cưới rồi thì cưới thêm nữa cũng được mà.” Bùi Huyền Xuyên thản nhiên đáp.