Huynh Trưởng Tại Thượng

Chương 9: Ninh Nhi không phải sợ

“Quả nhiên, tiểu thư kinh thành, tính tình cũng không nhỏ.” Một tên thuộc hạ không khỏi cảm khái, “Chỉ e sau này công tử sẽ phải nhọc lòng nhiều phen.”

Bùi Huyền Tranh khẽ cười, trong nụ cười có vài phần bất đắc dĩ, chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi.”

“Công tử, vậy còn thái phu nhân… chúng ta không vào bái kiến nữa sao?”

“Giang tiểu thư đã đích thân hạ lệnh trục khách, nếu còn cố tình vào, chẳng phải là quá thiếu tự trọng rồi sao?”

Bùi Huyền Tranh thu ánh mắt đang dõi theo phương hướng Giang Tuyết Ninh rời đi, đáy mắt thoáng hiện vẻ trầm lặng. Một lúc sau, hắn chậm rãi nói:

“Đi thôi.”

“Công tử, thật sự xin thứ lỗi, tiểu thư nhà ta từ nhỏ được nuông chiều nâng niu, nên có phần khó gần, mong người rộng lượng.” Vương quản gia áy náy, giọng nói lộ vẻ khó xử.

“Không sao cả, Vương quản gia chớ để trong lòng.”

Tiễn Vương quản gia rời đi, Bùi Huyền Tranh hạ thấp giọng, khẽ dặn dò người bên cạnh: “Ngươi đi tra cho ta một chuyện, vị Giang tiểu thư kia, trước nay có từng đến Tây Xuyên hay chưa.”

“Công tử, từ kinh thành tới Tây Xuyên đường sá xa xôi, Giang tiểu thư thân phận cao quý như vậy, thuộc hạ đoán rằng nàng chưa từng rời khỏi kinh thành.”

“Ngươi chỉ cần đi tra là được.”

“Tuân lệnh, công tử.”

Ánh mắt Bùi Huyền Tranh lại một lần nữa hướng về phía Giang Tuyết Ninh vừa rời đi. Từ xa xa, chỉ còn thấy bóng nàng thấp thoáng nơi hành lang, một góc váy lay động theo bước chân uyển chuyển.

Thân ảnh ấy khiến tim hắn vô cớ đập nhanh, dù biết Giang Tuyết Ninh dung mạo xuất chúng, nhưng Bùi Huyền Tranh chưa từng là người dễ xiêu lòng vì nhan sắc. Cảm giác tim đập dồn dập này, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó hiểu.

Bên trong thiện phòng.

Giang Vân Trì đang cùng một vị cao tăng ngồi đàm đạo. Hai người ngồi đối diện trên bồ đoàn, dường như đang bàn luận kinh pháp. Trong phòng hương trầm nhàn nhạt, khiến lòng người vô cớ trở nên thanh tĩnh.

“Đại ca.” Giang Tuyết Ninh nhẹ giọng gọi một tiếng.

Giang Vân Trì quay đầu lại, ánh mắt ôn hòa. Hắn vươn tay về phía nàng, dịu dàng nói: “Ninh Nhi, lại đây.”

Giang Tuyết Ninh ngoan ngoãn bước đến ngồi xuống bên cạnh huynh trưởng, chắp tay trước ngực, hướng vị cao tăng đối diện hành lễ: “Vãn bối kính chào đại sư.”

Vị cao tăng khẽ gật đầu đáp lễ, ánh mắt dừng trên người nàng một lúc, mỉm cười nói: “Tiểu thư đã trưởng thành rồi.”

“Đại sư, ta đã đến tuổi cập kê rồi.” Giang Tuyết Ninh lễ phép mỉm cười.

Cao tăng khẽ cảm thán: “Thời gian như bóng câu qua cửa sổ… Lần đầu tiên Giang lão phu nhân đưa tiểu thư tới đây, tiểu thư mới chỉ bốn tuổi, thật đúng là đáng yêu như ngọc như tuyết.”

“Thật vậy sao? Ta đã không còn nhớ rõ.” Giang Tuyết Ninh nghe vậy cảm thấy hứng thú, nhưng chuyện đã quá lâu, nàng đã sớm quên mất lần đầu tới Tây Nham tự là khi nào.

Cao tăng khẽ gật đầu, mỉm cười nói tiếp: “Lúc ấy, tiểu thư còn ngủ thϊếp đi trong Phật đường, là trưởng huynh ôm về.”

Giang Tuyết Ninh nghe xong, liền quay sang huynh trưởng, khẽ hỏi: “Đại ca, khi đó… ta nặng lắm không?”

“Cũng không nhẹ đâu.” Giang Vân Trì mỉm cười, giọng đầy trìu mến.

“Đại ca!” Giang Tuyết Ninh bật cười khẽ khàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Tuyết Ninh ánh lên nét hồn nhiên, trong đôi mắt là sự ngưỡng mộ sâu sắc dành cho huynh trưởng.

Còn trong mắt Giang Vân Trì, không chỉ có vẻ cưng chiều của huynh trưởng, mà còn có… chút nhu tình mà ngay chính hắn cũng chưa nhận ra.

Cao tăng nhẹ nhàng thu lại ánh mắt, trong lòng hơi trầm xuống, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản như cũ.

Một chén trà nhỏ còn chưa kịp uống hết, đã có một tiểu ni cô bước vào, ghé tai nói nhỏ điều gì đó với vị đại sư. Vị đại sư khẽ gật đầu, chỉ nói trong chùa có việc cần xử lý, liền xin cáo lui.

Trong thiện phòng, chỉ còn lại hai huynh muội.

Chỉ còn huynh trưởng bên cạnh, Giang Tuyết Ninh tự nhiên không còn câu nệ, liền đem việc vừa rồi gặp Bùi Huyền Tranh kể lại tỉ mỉ cho huynh trưởng nghe.

Kể xong, nàng thoáng chau mày, lo lắng hỏi: “Đại ca, vì cớ gì phụ thân lại sai Vương quản gia dẫn hắn tới gặp tổ mẫu? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là muốn gả muội cho hắn thật sao?”

Giang Vân Trì nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và phụ thân đêm hôm trước, khẽ trầm ngâm, không đáp lời ngay.

“Muội không muốn gả về Tây Xuyên,” Giang Tuyết Ninh sốt ruột, giọng mang theo nỗi bất an, “Muội không muốn gả xa, muội chỉ muốn ở lại bên cạnh mọi người thôi.”

Giang Vân Trì dịu giọng an ủi: “Phụ thân đích thực có ý định ấy, nhưng đại ca không tán thành hôn sự này.”

“Tây Xuyên vốn có tục tảo hôn, nam tử nơi đó thường sớm cưới sớm gả. Dù trên ngọc điệp hoàng gia chưa ghi thê thất, nhưng với thân phận vương tôn quý tử như hắn, thông phòng, thϊếp thất e là không thiếu.”

“Ta sẽ phái người đến Tây Xuyên trước, dò hỏi rõ ràng tin tức. Ninh Nhi không cần lo lắng.”

Dẫu nghe vậy, lòng Giang Tuyết Ninh vẫn trĩu nặng.

Nàng biết, kiếp trước đại ca chắc hẳn cũng từng sai người dò xét, nhưng Bùi Huyền Tranh là kẻ lòng dạ sâu kín, e rằng đã bày mưu tính kế, che giấu khéo léo mọi chuyện, khiến đại ca không lần ra được manh mối.

“Đại ca, bất luận điều tra được gì, muội cũng không muốn gả cho hắn.” Giang Tuyết Ninh nhìn huynh trưởng, ánh mắt lạnh lẽo, giọng kiên quyết.

“Được.” Giang Vân Trì gần như không cần suy nghĩ, lập tức đáp lời nàng.

Lúc này, Giang Tuyết Ninh mới nhẹ nhõm thở ra. Nàng biết, đại ca hiện nay nắm giữ binh quyền Bắc Cương, không lâu sau lại sẽ đại thắng trận Mạc Bắc, lập công danh hiển hách, được Thánh Thượng phong làm Đại nguyên soái thống lĩnh binh mã thiên hạ.

Lời của huynh trưởng, phụ thân chắc chắn không dám trái ý. Nếu đại ca không đồng ý, phụ thân cũng khó lòng ép muội gả đi.

Từ nhỏ nàng không có mẫu thân, phụ thân lại bận rộn việc triều chính. Ngoài tổ mẫu, người luôn bên cạnh chăm sóc, yêu thương nàng chính là vị huynh trưởng này.

Giang Tuyết Ninh cụp mắt, nhẹ nhàng dựa gần vào người huynh trưởng, thân mật như thuở còn thơ.