“Tổ mẫu, mời người dùng chút trà cho ấm.”
Vừa bước vào hậu đường, Giang Tuyết Ninh liền đón lấy chung trà từ tay tiểu sa di, cung kính dâng lên, dịu dàng đặt vào tay tổ mẫu.
Giang lão thái thái hiền từ liếc mắt nhìn cháu gái, từ tay nàng tiếp nhận chén trà, nụ cười nhẹ nhàng hiện nơi khóe môi.
Hai bà cháu trò chuyện đôi ba câu nhàn đàm, chợt thấy Vương ma ma bên người lão thái thái bước nhanh từ ngoài vào.
“Lão thái thái, Tây Xuyên vương thế tử hôm nay cũng đến dâng hương lễ Phật, nghe nói người cũng có mặt nơi này, nên đặc biệt tới bái kiến.”
Giang Tuyết Ninh khẽ giật mình. Rõ ràng nàng đã cố ý tránh né ngày hôm nay, cái ngày mà đời trước nàng từng chạm mặt Bùi Huyền Tranh, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi duyên gặp gỡ với người Tây Xuyên.
Nàng biết tổ mẫu mang cáo mệnh trong người, phụ thân và huynh trưởng lại đều giữ chức vị cao trong triều, Tây Xuyên thế tử nếu hay tin tổ mẫu ở đây, dĩ nhiên không thể thất lễ mà không đến thăm viếng.
Nhưng Giang Tuyết Ninh lại chẳng muốn đối diện với người Bùi gia. Nàng là tiểu thư khuê các chưa xuất giá, cũng không tiện gặp mặt ngoại nam. Nghĩ vậy, nàng liền viện cớ, dẫn theo Dục Anh lặng lẽ vòng cửa sau rời đi.
“Dục Anh, huynh trưởng hiện giờ ở đâu?” Giang Tuyết Ninh khẽ hỏi.
“Đại thiếu gia đang ở thiện phòng nghe pháp sư giảng kinh.” Dục Anh đáp lời.
“Vậy chúng ta mau đến tìm huynh ấy.” Giang Tuyết Ninh lập tức quyết định, cất bước đi nhanh, lòng chỉ muốn tránh xa mọi rối ren trước mắt.
Song, khi đi ngang qua cửa vòm, nàng lại bất ngờ va phải một người.
“Cẩn thận.” Một giọng nam trầm thấp, dịu dàng vang lên bên tai, người kia nhanh tay đỡ lấy cánh tay nàng.
Giang Tuyết Ninh cả người khẽ run âm thanh này… sao lại quá đỗi quen thuộc.
Là… giọng của Bùi Huyền Tranh.
Nàng chưa từng nghĩ vẫn sẽ chạm mặt hắn.
Nét mặt nàng thoáng tái nhợt, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt đen sâu mỉm cười kia.
Hắn khoác trường sam màu trầm, phong thái tuấn nhã, khí chất thanh cao. Khi bắt gặp dung nhan của Giang Tuyết Ninh, mắt hắn khẽ lay động, trong lòng cũng chấn động không yên, tựa như một cảm giác quen thuộc khó gọi tên.
Thế nhưng trong trí nhớ của hắn lại chẳng hề có hình bóng nàng.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Dục Anh vội bước lên đỡ lấy nàng.
Giang Tuyết Ninh khẽ lắc đầu, vô thức lui một bước, chỉ mong tránh hắn càng xa càng tốt.
“Cô nương là tiểu thư Giang phủ?” Bùi Huyền Tranh mở lời. Hắn biết hôm nay nữ quyến Giang gia đến lễ Phật, thấy nàng dung mạo đoan trang, y phục quý giá, liền đoán ra thân phận nàng.
“Ta là ai cũng chẳng liên quan gì đến ngươi.” Giang Tuyết Ninh thanh âm lạnh nhạt, nhưng không giấu được một tia run rẩy trong lời nói. Nàng không nhìn hắn thêm nữa, chỉ kéo tay Dục Anh muốn rời đi.
“Đại tiểu thư—” một giọng khác gọi nàng từ phía sau. Giang Tuyết Ninh quay đầu, thì ra là Vương bá, quản gia Giang phủ.
“Đại tiểu thư, vị này chính là công tử Tây Xuyên vương, theo thế tử đến bái kiến thái phu nhân.” Vương quản gia tiến lên, ôn tồn giới thiệu.
Giang Tuyết Ninh nghe vậy, lòng càng thêm nặng trĩu. Nàng biết Thánh Thượng hiện thân thể đã suy yếu, triều đình đang ngầm chọn người kế vị từ số các con trai của Tây Xuyên vương. Mà Bùi Huyền Tranh, là con thứ xuất thân từ tiểu thϊếp, nhiều năm qua vẫn che giấu tài năng, không được trọng dụng.
Nếu không nhờ phụ thân và huynh trưởng của nàng hậu thuẫn, e rằng hắn tuyệt đối không có cơ hội ngồi lên ngai vị hoàng đế.
Sắc mặt Giang Tuyết Ninh càng lúc càng tái nhợt, trong lòng chỉ thấy hỗn loạn, dâng lên một cơn buồn nôn khó tả.
Đúng vậy là ghê tởm.
Chỉ cần nghĩ đến người đó, nghe thấy thanh âm đó, nàng liền không kìm được cảm giác chán ghét đến tận tâm can.
“Vương quản gia, tổ mẫu tuổi cao, chẳng cần làm phiền người khác quấy nhiễu sự tĩnh lặng của người.” Giang Tuyết Ninh lạnh nhạt thu ánh mắt lại, không thèm nhìn Bùi Huyền Tranh thêm một lần, chỉ thản nhiên dặn dò một câu rồi xoay người rời bước.
“Chuyện này…” Vương quản gia có chút khó xử, khẽ nói: “Chẳng qua là do lão gia phân phó…”
Thì ra là phụ thân.
Chẳng trách Vương quản gia lại đi cùng Bùi Huyền Tranh. Chẳng lẽ ngay từ lúc này, phụ thân đã sớm có ý kết giao với Bùi Huyền Tranh, cũng đã định sẵn muốn gả nàng cho hắn hay sao?
Nực cười thay, kiếp trước nàng lại ngu muội đến mức một lòng một dạ thật tâm đối đãi, để rồi bốn năm ở bên hắn, đổi lại chẳng khác nào một cơn ác mộng khắc cốt ghi tâm.
Giang Tuyết Ninh lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, cố nén tâm tư, không để bản thân lại chìm vào bóng đen kiếp trước. Nàng không muốn nhìn thấy Bùi Huyền Tranh thêm chút nào nữa, chỉ sợ càng nhìn lâu, oán hận và ghê tởm trong lòng sẽ chẳng thể giấu nổi nơi đáy mắt.
“Thỉnh hắn rời đi cho sớm.” Giang Tuyết Ninh ánh mắt trong trẻo như làn nước thu, lời nói lạnh nhạt nhưng rõ ràng, “Chỉ cần thế tử bái kiến tổ mẫu là đủ, những người còn lại… không cần chen chân vào chốn náo nhiệt này.”
“Đại tiểu thư?” Vương quản gia thoáng giật mình kinh ngạc. Trong ấn tượng của ông, tiểu thư luôn là người hiền hòa nhu thuận, chưa từng có thái độ thẳng thắn cứng cỏi như vậy. Ông nhất thời không biết nên đáp thế nào, chỉ đứng ngây người.
Giang Tuyết Ninh cũng không đoái hoài, xoay người bước đi dứt khoát.
“Giang tiểu thư.” Bùi Huyền Tranh lại cất tiếng gọi.
Giang Tuyết Ninh khẽ ngoảnh đầu, gương mặt trắng ngần lạnh như sương sớm.
“Tại hạ chỉ là đến thăm hỏi thái phu nhân, tuyệt không mang theo ác ý.” Bùi Huyền Tranh ôn hòa mở lời, vẻ mặt có phần nghi hoặc, ánh mắt nhìn nàng cũng thoáng chần chừ.
Giang Tuyết Ninh giọng nói thanh thoát nhưng băng lãnh, tận lực đè nén cảm giác ghê tởm trong lòng:
“Ta chẳng cần biết ngươi có ác ý hay không. Ta đã nói rồi, tổ mẫu tuổi cao, vốn không ưa náo nhiệt, càng không cần người lạ lui tới. Giang gia chúng ta cũng không hoan nghênh ngươi.”
Lời vừa dứt, nàng không buồn quay đầu lại, cất bước rời đi, bóng dáng thướt tha khuất dần sau hành lang.
Nhìn theo bóng hai người khuất bóng, một tên tùy tùng phía sau khẽ ghé tai nói nhỏ với Bùi Huyền Tranh: “Công tử, chẳng hay… người từng đắc tội gì với Giang tiểu thư sao?”
Bùi Huyền Tranh trầm mặc một hồi, nhíu mày, thấp giọng đáp: “Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.”