Bậc Thầy Thuần Hoá Thực Vật Ở Thời Đại Tinh Tế

Chương 17

Ánh mắt Lâm Uy dừng lại trên hai chữ "Lạc Thần" một lúc, đoán rằng đây hẳn là địa danh, có thể là quê hương của nguyên chủ.

Sau sự việc này, từ câu chữ trong tin nhắn có thể nhận ra rằng bà Trương Thục Quyên đã bị dọa sợ, trở nên ỉu xìu, ngay cả những lời trách móc và chửi rủa nguyên chủ cũng chẳng còn khí thế.

Lâm Uy cười cười rồi không để tâm nữa, lập tức đăng nhập vào Thiên Võng.

[Muốn hiểu tổng quát về thế giới này thì nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu đây?]

Đã từng sống trong thời đại bùng nổ thông tin, Lâm Uy không hề do dự.

Cô gõ vào thanh tìm kiếm hai chữ "Lạc Thần" vừa thấy trong tin nhắn của bà Trương Thục Quyên...

Hành tinh Lạc Thần, còn gọi là Lạc Trần, là một hành tinh hạng ba thuộc vùng biên giới của Liên bang Tinh Tế. Do thiếu tài nguyên khoáng sản, nền kinh tế phát triển chậm chạp...

Thấy phần mô tả về hành tinh Lạc Thần, Lâm Uy thở phào, xem ra cô đang ở một thời đại tinh tế.

Sau đó, cô tiếp tục tra cứu về Liên bang Tinh Tế và Truyền thông Duyệt Nhiên.

Liên bang Tinh Tế, tên đầy đủ Hợp Chủng quốc Liên bang Tinh Tế, tọa lạc tại hệ sao Gamma, sở hữu lãnh thổ rộng lớn với 3 hành tinh hạng nhất chuyên cung cấp năng lượng, 9 hành tinh hạng hai và 27 hành tinh hạng ba cùng vô số tiểu hành tinh...

Truyền thông Duyệt Nhiên có trụ sở tại khu vực số 7 của Thủ Đô Tinh...

Lâm Uy lướt nhanh qua các thông tin tra được. Cuối cùng thế giới này cũng dần hiện rõ trong đầu cô.

Ai cũng biết rằng vùng kinh tế càng phát triển thì ngành công nghiệp văn hóa cũng càng phồn thịnh, đa dạng và cởi mở hơn.

Lâm Uy cảm thấy vận may của mình không tệ, hiện tại cô đang ở Thủ Đô Tinh, có thể xem như đã sở hữu lợi thế địa lý tuyệt vời.

Bên này, Lâm Uy đang tìm hiểu say sưa, còn định tra cứu thêm về các nền tảng mạng xã hội lớn của Liên bang Tinh Tế, các cộng đồng video ngắn,... để phục vụ cho định hướng nghề nghiệp sau này của mình.

Lúc này, Misa tiến lại gần giường bệnh, lên tiếng nhắc nhở: "Sử dụng máy truyền tin trong thời gian dài không có lợi cho quá trình hồi phục của cô. Qua kiểm tra, cô đã sử dụng mắt quá mức, đôi mắt của cô cần được nghỉ ngơi."

Lúc này, Lâm Uy mới nhận ra rằng cô đã chăm chú vào màn hình thực tế ảo suốt hai tiếng đồng hồ mà không hay biết.

Cô chớp mắt vài cái, cảm thấy hơi nhức mỏi, đồng thời có dấu hiệu khô rát và hơi đau nhói. Lâm Uy do dự nhìn màn hình thực tế ảo, trên đó vẫn đang hiển thị trang chủ Phi Lãm mà cô vừa truy cập. Cô còn chưa kịp xem, đây là nền tảng mạng xã hội lớn nhất của Liên bang Tinh Tế, cũng chính là nơi xuất phát đoạn video mà Kiều Xảo đã cho cô xem trước đó.

Lâm Uy có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến việc mình vẫn còn đang nửa thân tàn phế, có lẽ nên ưu tiên sức khỏe trước.

Đang định giơ tay tắt màn hình thì khóe mắt cô bất chợt lướt qua bảng xếp hạng nhiệt độ thời gian thực của Phi Lãm. Một từ khóa đột nhiên như gắn động cơ phản lực, từ cuối bảng vọt lên giữa bảng rồi chỉ trong chớp mắt đã leo lên vị trí đầu tiên.

Nhìn lướt qua vài chữ đầu của từ khóa, Hoa quý hiếm, hứng thú và tò mò của Lâm Uy lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cô vừa nhanh chóng nhấn vào từ khóa đó vừa dịu giọng năn nỉ Misa: "Chỉ 10 phút thôi mà, Misa tốt bụng, cho tôi xem thêm 10 phút nữa đi, tôi hứa sau khi xem xong sẽ tắt thiết bị ngay, chịu không?"

Là một robot y tế có nguyên tắc, tất nhiên Misa không thể chấp nhận yêu cầu vô lý của bệnh nhân khi họ không chịu giữ gìn sức khỏe.

Nhưng giống như lần trước khi Lâm Uy muốn ăn quả Hoàng Châu, vì tình trạng cơ thể lúc đó của cô không thích hợp với độ chua mạnh của loại quả này, dễ gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày. Song, dưới sự nài nỉ nhiều lần của cô, Misa cuối cùng vẫn nhượng bộ, điều chỉnh tiêu chuẩn theo dõi sức khỏe của bệnh nhân, cho phép cô ăn tối đa hai quả sau mỗi bữa ăn.

Tuy nhiên, khi Lâm Uy được voi đòi tiên, muốn nâng giới hạn từ hai quả lên bốn quả thì dù cô có nũng nịu thế nào, Misa cũng kiên quyết giữ vững nguyên tắc của mình.

Lần này cũng vậy, Misa đồng ý với điều kiện rõ ràng: "Được, 10 phút."

Nó không rời đi mà vẫn đứng bên giường bệnh, rõ ràng là nếu quá thời gian mà Lâm Uy chưa tự tắt thiết bị thì nó sẽ trực tiếp ra tay giúp cô.

Lâm Uy vui vẻ reo lên: "Misa là tuyệt nhất!"

Trang web trên màn hình thực tế ảo thay đổi theo tiếng reo hò của cô, đập vào mắt Lâm Uy đầu tiên là một bộ đếm ngược.

Thời gian đến khi buổi đấu giá bắt đầu: 00:10:33

Khóe miệng Lâm Uy giật giật.

Cô thầm nhủ: [Hay thật, đây là một buổi đấu giá mà chắc chắn mình không thể theo dõi trọn vẹn...]