Bậc Thầy Thuần Hoá Thực Vật Ở Thời Đại Tinh Tế

Chương 16

Sau khi Triệu Thiên Minh rời đi, Lâm Uy liền hào hứng nghiên cứu máy truyền tin.

Lâm Uy từng sống trong một thời đại có vô số sản phẩm điện tử, bản thân cô cũng là một người nổi tiếng trên mạng nên hầu hết các thiết bị điện tử đều không xa lạ gì với cô. Một thông suốt, vạn điều thông, dù ký ức của cơ thể này đã phai nhạt nhưng chỉ sau vài phút làm quen, Lâm Uy vẫn nhanh chóng thành thạo cách sử dụng máy truyền tin.

Có lẽ vì chủ nhân cũ của cơ thể này đã chết, nên khi ý thức của Lâm Uy nhập vào thì ký ức còn sót lại chỉ mờ nhạt như một làn khói.

Chính là nhờ ký ức mờ nhạt ấy mà cô có thể nghe hiểu ngôn ngữ xa lạ của thế giới này, có thể lưu loát diễn đạt, cũng có thể đọc hiểu chữ viết nơi đây. Nhưng ngoài những điều đó ra thì tất cả tri thức về thế giới này đều rất mơ hồ.

Những người từng tiếp xúc hoặc có quan hệ với chủ nhân cũ, trong trí nhớ của Lâm Uy chỉ còn lại vài danh xưng đơn giản.

Phần lớn chấp niệm của nguyên chủ đều dành cho gia đình nhà họ Lâm, mà gia đình này vốn chẳng hề quan tâm đến cô. Cũng chính vì vậy mà Lâm Uy có thể nhanh chóng xác định kẻ hạ độc nguyên chủ là Lâm Phi, em trai nguyên chủ.

Trong chấp niệm còn sót lại của nguyên chủ lưu giữ rất nhiều ký ức về những khoảnh khắc bên cạnh em trai và bố mẹ, đương nhiên cũng bao gồm cả những biểu hiện bất thường của Lâm Phi trước khi cô gặp chuyện.

Đáng tiếc là… chẳng có chứng cứ.

Việc ký ức của nguyên chủ còn lại quá ít thực sự mang đến cho Lâm Uy không ít phiền toái.

Nhưng cô không quan tâm, thậm chí còn thấy như vậy là tốt. Ngược lại, cô sợ trong ý thức mình có quá nhiều ký ức của nguyên chủ.

Lỡ đâu lại trở thành đa nhân cách thì sao?

Dẹp bỏ dòng suy nghĩ lan man, Lâm Uy bật màn hình thực tế ảo của máy truyền tin lên.

Cơ chế vận hành của máy truyền tin khá giống với một chiếc đồng hồ thông minh trong ấn tượng của cô, còn khi bật màn hình thực tế ảo thì cách thức thao tác lại na ná một chiếc điện thoại cảm ứng.

Cô cầm máy truyền tin, đang định thao tác trên màn hình thực tế ảo thì chợt nhận ra tay phải của mình không cử động được.

Suy nghĩ một chút, Lâm Uy đặt bộ đàm lên trước ngực, dùng chính ngực mình làm giá đỡ để nó không bị trượt xuống. Nhờ vậy, tay trái cô cũng được giải phóng, có thể sử dụng để thao tác trên màn hình thực tế ảo.

Lâm Uy tự giễu mà tìm niềm vui trong nghịch cảnh.

[May mà nguyên chủ có ngực, nằm ngửa vẫn có thể làm giá đỡ cho bộ đàm, chứng tỏ cũng có chút hàng thật giá thật đấy chứ.]

Trên cùng của màn hình thực tế ảo hiển thị 43 tin nhắn chưa đọc. Với một người từng là influencer, điện thoại công việc lúc nào cũng có hàng nghìn tin nhắn chưa đọc như cô thì con số này chẳng đáng là bao.

Lâm Uy tiện tay mở lên, nhưng khi thấy tên một vài người gửi thì cô lập tức mất hết hứng thú đọc tiếp.

Nguyên chủ lưu danh bạ của những người này lần lượt là: "Em trai", "Mẹ" và "Chu Mạn Mạn".

Ngoài ra còn có một tin nhắn chen ngang đến từ Kiều Xảo.

Lâm Uy mở tin nhắn của Kiều Xảo ra xem, nội dung cũng chẳng có gì đáng kể, đại khái là giải thích lý do cô ấy không đến được và chúc cô mau chóng hồi phục.

Cô thao tác vài cái, trả lời Kiều Xảo hai chữ: "Nhận được."

Khi vuốt màn hình thoát khỏi giao diện tin nhắn, tay cô vô tình chạm vào tin nhắn chưa đọc mới nhất.

Lỡ bấm rồi thì đọc luôn vậy.

Lâm Uy nhẫn nại quét mắt qua nội dung, sau đó bật cười khẽ một tiếng.

Tin nhắn đó đến từ mẹ nuôi của nguyên chủ, Trương Thục Quyên.

Trước đó, Lâm Uy đã suy đoán rằng với thái độ quậy phá trong phòng bệnh của bà Trương và Lâm Phi, chắc chắn họ không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ.

Thì ra lý do họ không đến tìm cô gây phiền phức là vì đã chạy đến công ty quản lý của nguyên chủ làm loạn.

Có lẽ do làm rùm beng quá mức, cuối cùng họ bị cảnh sát của thế giới này bắt giữ, sau đó cưỡng chế trục xuất về Lạc Thần.