Bậc Thầy Thuần Hoá Thực Vật Ở Thời Đại Tinh Tế

Chương 15

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, anh ta đẩy xe lăn sang một bên và nói: "Đây là do mấy người quản lý thực tập sinh cùng nhau góp tiền mua cho cô."

Tất nhiên là phải có trưởng bộ phận như anh ta đứng ra chủ trì thì những người quản lý kia mới chịu bỏ tiền, nhưng Triệu Thiên Minh không nhắc đến điều đó.

[Công ty giải trí ở thế giới này cũng có chút tình người đấy chứ!] - Nhìn chiếc xe lăn màu xám bạc, Lâm Uy nghĩ.

Triệu Thiên Minh không biết cô đang đánh giá mình như vậy.

Trước đây, hai chữ "tình người" hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta.

Anh ta từng là người quản lý vàng của Duyệt Nhiên, đã dẫn dắt hai nữ diễn viên đạt Ảnh hậu và một nam diễn viên đạt Ảnh đế.

Khi đó, anh ta chỉ quan tâm đến lợi ích, độ hot và lưu lượng, chẳng khác gì quản lý hiện tại của Lâm Vi.

Khi người đó được phân về cho anh ta, anh ấy chỉ tầm tuổi Lâm Uy bây giờ. Tuy anh ấy ngoại hình bình thường nhưng lại có một giọng hát rất hay.

Triệu Thiên Minh quyết định đào tạo anh ấy theo hướng ca sĩ thực lực. Nhưng đáng tiếc, dường như anh ấy không có duyên với khán giả. Anh ta đã thử đủ mọi cách mà vẫn không thể nâng đỡ anh ấy lên được.

Vì vậy, anh ta đã làm một chuyện trái với lương tâm là sắp xếp cho anh ấy một buổi biểu diễn ngoài trời.

Những ca sĩ có chút danh tiếng đều rất quý giọng hát, càng quý mạng sống, tuyệt đối không mạo hiểm tổ chức concert ngoài trời.

Khi đó, Triệu Thiên Minh chỉ nghĩ đây là canh bạc cuối cùng. Nếu lần này vẫn không thể nâng đỡ người đó lên thì anh ta sẽ từ bỏ.

Trên sân khấu, anh ấy biểu diễn rất xuất sắc. Đó là sân khấu tuyệt vời nhất mà một người quản lý kỳ cựu như anh ta từng thấy.

Nhưng sau khi buổi biểu diễn kết thúc, người ấy gục ngã ở hậu trường và không bao giờ đứng dậy nữa.

Mãi về sau, Triệu Thiên Minh mới biết từ trợ lý rằng chứng thiếu oxy của người đó đã rất nghiêm trọng. Ngay hôm trước buổi diễn, anh ấy vừa trải qua một cơn phát tác dữ dội. Nhưng anh ấy không cho phép trợ lý nói cho anh ta biết.

Tỉnh lại từ những ký ức đen tối, Triệu Thiên Minh nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh.

Có lẽ vì trong buổi phát sóng trực tiếp, cô gái này có nụ cười vừa hèn mọn vừa lấy lòng trước ống kính giống với người đó…

Như nhớ ra điều gì, anh ta lấy một máy truyền tin từ trong túi đưa cho Lâm Uy: "Đây là do bạn cùng phòng Kiều Xảo nhờ tôi mang đến cho cô. Ban đầu cô ấy định đến thăm nhưng giữa đường lại nhận được một cuộc gọi công việc nên phải quay về."

Nhìn thấy máy truyền tin, mắt Lâm Uy sáng rực.

[Kiều Xảo đúng là cô gái tốt, biết mình buồn chán nên gửi thiết bị cho mình giải trí.]

Triệu Thiên Minh lại nói: "À đúng rồi, cô ấy nhờ tôi thay mặt xin lỗi cô vì đã tự ý vào phòng ngủ của cô mà chưa được phép."

Cuối cùng, anh ta còn giải thích giúp Kiều Xảo: "Cô ấy nghe thấy máy truyền tin của cô liên tục đổ chuông, chắc sợ cô bỏ lỡ tin nhắn quan trọng."

Lâm Uy cầm máy truyền tin quen thuộc mà xa lạ, yêu thích quá trời. Nghe anh ta nói xong, cô chỉ cười lắc đầu, tỏ ý không bận tâm.

Cô cảm thấy Kiều Xảo đúng là một cô nàng đáng yêu. Lần trước đến thăm cũng chỉ để xin lỗi, lần này không đến được nhưng vẫn không quên xin lỗi.

[Không lẽ cô ấy mắc chứng ám ảnh xin lỗi? Gặp chuyện là lập tức xin lỗi trước?]

Dù sao đi nữa, Lâm Uy cảm thấy Kiều Xảo là người đáng để làm bạn!

Sau khi nói chuyện phiếm, Triệu Thiên Minh bắt đầu thảo luận về kết quả xử lý cuối cùng của sự cố livestream.

Nhưng lúc này, tâm trí của Lâm Uy đều dồn hết vào máy truyền tin, cô chỉ nghe loáng thoáng.

Tóm lại là công ty sẽ chi trả một khoản trợ cấp năm mươi nghìn tinh tệ cho cô. Hợp đồng thực tập sinh của cô còn ba tháng, công ty sẽ tiếp tục chi trả lương cơ bản nhưng không yêu cầu thời gian phát sóng cố định. Tức là cô có thể livestream hoặc không. Sau ba tháng, hợp đồng kết thúc, cô có thể thu dọn hành lý và rời đi.

Lâm Uy không có ý kiến gì về quyết định này.

Thấy cô thờ ơ, Triệu Thiên Minh thầm thở dài.

[Cũng đúng thôi, đã thành ra thế này rồi, dù từng có ước mơ thì giờ cũng chỉ còn lại sự nguội lạnh.]

"Nghe nói sức khỏe cô hồi phục khá tốt, sắp được xuất viện rồi?" Anh ta tìm chủ đề bắt chuyện.

Lâm Uy gật đầu: "Bác sĩ nói các chỉ số cơ thể tôi đã ổn định, ở lại trạm chữa bệnh cũng không có tác dụng gì. Chắc một hai ngày nữa là có thể xuất viện."

Thấy chiếc xe lăn ở góc mắt, cô cười: "Cũng may nhờ có anh kịp thời mang xe lăn đến, tất nhiên còn phải cảm ơn các quản lý, nếu không tôi chẳng biết ra ngoài bằng cách nào."

Nhìn nụ cười của cô, Triệu Thiên Minh hỏi: "Sau này có dự định gì không?"

Lâm Uy lắc đầu ngay lập tức. Giờ cô vẫn còn xa lạ với thế giới này, chưa có kế hoạch gì cả.

Triệu Thiên Minh khẽ ho một tiếng: "Thế này, tôi có một người bạn mở sạp rau nhỏ, dạo này đang tuyển người, cô có thể thử xem. Tôi sẽ gửi liên hệ cho cô."

Lâm Uy biết điều, hiểu anh ta đang giúp đỡ mình, nhưng tiếc là cô chưa biết cách sử dụng máy truyền tin.

Nghĩ một chút, cô lại đưa máy truyền tin cho anh ta, bất lực nói: "Anh giúp tôi đi, tôi chỉ dùng được một tay, thao tác hơi khó."

Trong lúc Triệu Thiên Minh nhập liên hệ, Lâm Uy tò mò hỏi: "Tôi có thể làm gì với tình trạng này?"

"Máy phân loại rau bên đó thường nhận diện nhầm lá rau xanh, cần có người trông coi."

Công việc chỉ cần quan sát, không cần cô phải hoạt động nhiều, quả thực rất phù hợp với tình trạng hiện tại.

"Xin cảm ơn."

Dù Lâm Uy vẫn muốn tiếp tục con đường cũ, nhưng điều đó không ngăn cản cô chân thành biết ơn ý tốt này của Triệu Thiên Minh.