Trọng Sinh Về Thập Niên 70, Ôm Con Bẻ Lái Cuộc Đời

Chương 21

Hàn Kiến Vũ bình thản nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Mua gì?" Gần đây mua không ít rồi, sao vẫn còn muốn mua? Rốt cuộc em có bao nhiêu tiền?

Hoắc Thanh Thanh đáp: "Nghe nói có một lô gạo mới về, em muốn mua mấy cân nấu cháo trắng cho bọn trẻ ăn."

Những thứ như gạo, bột mì, dầu ăn hay bánh kẹo ở cửa hàng hợp tác xã đều là hàng xa xỉ, chỉ bán cho thanh niên trí thức. Người dân trong thôn làm gì có tiền và tem phiếu để mua?

Hàn Kiến Vũ nói: "Về trước đi, lát nữa anh đi mua."

Hoắc Thanh Thanh lập tức hiểu ra, anh không muốn gây sự chú ý.

Cô gật đầu: "Vậy cũng được."

Vừa đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng Niên Niên khóc thét.

Hoắc Thanh Thanh vội chạy vào, hốt hoảng hỏi: "Sao thế? Sao thế?"

Mẹ Hàn đang bế Niên Niên dỗ dành, còn Tráng Tráng đang giằng co với Bảo Sơn, con trai cả của vợ chồng lão Ngũ. Mợ Năm Lưu Xuân Yến đứng một bên mắng Tráng Tráng, thực chất là mắng Hoắc Thanh Thanh.

"Cái loại đàn bà lăng loàn sinh ra con cũng không yên phận, chưa lớn đã là một đứa mất dạy."

Hoắc Thanh Thanh đã nhịn cô ta từ lâu, lập tức mắng lại: "Lưu Xuân Yến, chị ăn cám lợn lớn lên à? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi bắt nạt đứa trẻ hai tuổi?"

Năm đó, Lưu Xuân Yến vốn là người được nhắm cho Hàn Kiến Vũ, nhưng anh không ưng, cuối cùng gả cho Hàn Kiến Hoa. Trong lòng cô ta luôn không cam tâm.

Kiếp trước, Niên Niên bị Cao Vân Hà bán cho bọn buôn người, Lưu Xuân Yến chính là kẻ tiếp tay. Đời này, từng người trong bọn chúng đừng hòng thoát tội!

Hàn Kiến Vũ bế con trai, đưa mẹ con Hoắc Thanh Thanh về nhà.

Lúc này Bảo Sơn lại khóc lóc đòi ăn kẹo sữa Đại Bạch Thố, Lưu Xuân Yến vì thế mà càng chửi bới khó nghe hơn.

Hoắc Thanh Thanh về đến nhà liền mở hộp y tế, giúp con gái xử lý vết thương ở môi. May mà chỉ bị trầy, không ảnh hưởng đến răng, nhưng môi sưng đỏ cả lên. Cô bôi thuốc mỡ, sau đó bẻ viên kẹo sữa Đại Bạch Thố làm đôi, chia cho hai anh em mỗi đứa một nửa, ngậm trong miệng.

"Đỡ đau hơn chưa?" Hoắc Thanh Thanh hỏi.

Niên Niên gật đầu, thực ra vẫn còn đau, lúc dùng bông tẩm cồn sát trùng còn đau hơn, bôi thuốc cũng xót. Nhưng trong miệng có vị ngọt, nên cảm giác cũng dịu đi ít nhiều.

Cảm xúc của trẻ con dễ thay đổi như vậy đấy.

Hoắc Thanh Thanh xoa đầu con gái: "Ngậm trong miệng thôi, không được nuốt đâu đấy!"

Con trai cô xen vào: "Nuốt vào sẽ nghẹn chết, đúng không ạ?"

Thằng bé thông minh ghê gớm, nói đúng ngay suy nghĩ trong đầu cô. Hoắc Thanh Thanh gật đầu: "Đúng, tuyệt đối không được nuốt."

Tráng Tráng vội vàng gật đầu: "Dạ!"

Hoắc Thanh Thanh vốn có kế hoạch riêng, không định kết thù với Lưu Xuân Yến sớm như vậy. Nhưng đối phương cứ cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô cũng không thể nhịn mãi được.

Lưu Xuân Yến ở sân trước vẫn đang vừa đánh vừa mắng con trai, miệng lưỡi đầy ám chỉ, thực chất là nhằm vào Hoắc Thanh Thanh.

Hoắc Thanh Thanh nói với Hàn Kiến Vũ: "Anh ở nhà trông con cẩn thận."

Hàn Kiến Vũ hỏi: "Em đi đâu?"

Hoắc Thanh Thanh đáp: "Dạy dỗ cái đồ đàn bà chanh chua kia."

Hàn Kiến Vũ nói: "Em về đi, để anh."

Hoắc Thanh Thanh lắc đầu: "Anh ra mặt thì lại thành chuyện khác rồi."

Hàn Kiến Vũ cau mày: "Em cãi không lại con đàn bà đanh đá đó đâu."

Hoắc Thanh Thanh nhếch môi: "Chưa chắc."

Cô bước ra sân sau, lớn tiếng hỏi: "Lưu Xuân Yến, chị đang chửi ai đấy? Tôi không thèm chấp nhặt với chị mấy năm nay, chị thật sự nghĩ tôi dễ bắt nạt lắm à?"