Bị ánh mắt của Hàn Kiến Vũ áp bức, Trương Quốc Hoa cúi gằm mặt xuống, nói: "Hôm nay tôi chỉ có thể trả một phần thôi."
Hàn Kiến Vũ hỏi: "Trả bao nhiêu? Lấy ra đây. Trả xong thì trừ vào tổng nợ, rồi viết lại giấy vay nợ. Tôi cho hai người nửa tháng."
Trương Quốc Hoa trả mười đồng tiền mặt, mười cân tem lương thực, sau đó cùng Cao Vân Hà viết lại giấy nợ.
Chuyện bên này vừa xong, Lâm An An mới bước đến trước mặt Hoắc Thanh Thanh, nhỏ giọng nói: "Thanh Thanh, cuối tháng này mình trả cậu nhé."
Hoắc Thanh Thanh nắm lấy tay cô, nói: "Không cần vội, mình biết tình hình của cậu, bao giờ có thì trả, không sao cả."
Lâm An An nói: "Cuối tháng mình có rồi, nợ nần trong lòng lúc nào cũng canh cánh không yên."
Hoắc Thanh Thanh cười: "Cậu thấy thế nào thoải mái thì làm vậy. Chúng ta không cần khách sáo."
Lâm An An gật đầu, nói: "Mình hiểu mà." Sau đó, cô ta nhìn thoáng qua Hàn Kiến Vũ đứng cách đó không xa, hạ giọng nói: "Anh ấy đối xử với cậu rất tốt, đã quyết định ở lại rồi thì hãy sống cho thật tốt."
Hoắc Thanh Thanh "ừm" một tiếng, nói: "Mình biết."
Kiếp trước, Lâm An An và Tống Hiểu Nguyệt mới thực sự là hai người chị em tốt của cô. Mấy năm cô nằm liệt giường vì bệnh, chỉ có hai người họ thay phiên chăm sóc cô. Còn cùng cô đến đây hai lần để tìm con, thắp hương cho những linh hồn đã khuất.
Sau khi Hoắc Thanh Thanh và Hàn Kiến Vũ ly hôn, trở về thành phố, Lâm An An và Tống Hiểu Nguyệt vẫn thường xuyên giúp cô chăm sóc hai đứa nhỏ.
Không dám nhớ lại chuyện xưa, nghĩ đến lại thấy sống mũi cay cay.
Hoắc Thanh Thanh thở dài, nói: "Rảnh thì dẫn Hiểu Nguyệt qua nhà mình chơi đi, mình nấu cơm cho hai cậu ăn."
Lâm An An vui vẻ nói: "Được! Nhất định sẽ đến."
Giờ họ đã tách ra ở riêng, bọn cô có thể thoải mái đến thăm hai mẹ con rồi. Trước đây, trong nhà họ Hàn người đông, quan hệ giữa cô và Hàn Kiến Vũ cũng không tốt, còn dính tin đồn với Trương Quốc Hoa, bọn họ nào dám đến thăm?
Nhìn theo bóng lưng Hoắc Thanh Thanh rời đi, lúc này Tống Hiểu Nguyệt mới từ ký túc xá bước ra, hỏi Lâm An An: "Thật sự làm hòa rồi à?"
Lâm An An chắc chắn nói: "Đương nhiên rồi. Cậu phải tin Thanh Thanh chứ. Vừa rồi hai người họ đòi nợ, cậu cũng nghe thấy rồi đấy."
Tống Hiểu Nguyệt vẫn còn giận dỗi, không muốn để ý đến Hoắc Thanh Thanh.
Giờ này mọi người đều tan làm, khắp thôn toàn là đàn ông và đám trẻ con túm năm tụm ba tán gẫu khoác lác. Còn phụ nữ và các cô gái thì bận rộn nấu cơm, cho lợn ăn, nhóm lửa sưởi ấm, làm việc nhà.
Ở thôn này, đàn ông không nấu cơm, không trông con, không làm việc nhà. Toàn thôn chỉ có Hàn Kiến Vũ là ngoại lệ, là trò cười của cả làng.
Không chỉ đàn ông cười nhạo Hàn Kiến Vũ, ngay cả phụ nữ cũng mỉa mai anh. Họ mắng Hoắc Thanh Thanh không giữ đạo làm vợ, lại dám để chồng giặt giũ, nấu cơm, chăm con, làm mất mặt phụ nữ.
Lúc này, Hàn Kiến Vũ và Hoắc Thanh Thanh từ khu ký túc xá thanh niên trí thức đi ra, thế là lại có chuyện để bàn tán rồi. Đám đàn ông đang tán gẫu mặt mày đều lộ vẻ hả hê, ánh mắt mỗi người một kiểu.
Hoắc Thanh Thanh tất nhiên biết bọn họ đang bàn tán về mình và Hàn Kiến Vũ, cô lén liếc nhìn anh, nhưng anh chẳng có biểu cảm gì, thậm chí còn cố ý đi chậm lại đợi cô.
Cô nhanh chân bước lên, đi ngang hàng với anh.
Hoắc Thanh Thanh nói: "Em muốn đến cửa hàng hợp tác xã mua chút đồ."