Trọng Sinh Về Thập Niên 70, Ôm Con Bẻ Lái Cuộc Đời

Chương 22

Lưu Xuân Yến hất cằm, giọng đầy chế nhạo: "Mày là đồ đê tiện, dâʍ đãиɠ, tao chửi mày đấy thì sao? Mày rẻ rúng đến mức nào mà cứ thích nói mấy cái thứ nhảm nhí như kẹo sữa Đại Bạch Thố trước mặt trẻ con hả? Tao thấy mày cố ý khoe khoang ấy chứ gì! Không hổ danh con hoang của tên phản bội và đám tư sản, đáng lẽ phải bị lột sạch rồi bêu rếu trước toàn thôn mới đúng!"

Lưu Xuân Yến đúng chuẩn một bà thôn quê chanh chua, chưa từng học một ngày nào, nhưng lại trắng trẻo cao ráo, mặt mũi cũng ưa nhìn. Tay chân nhanh nhẹn, giỏi quán xuyến việc nhà, nhưng mồm miệng thì chua ngoa có tiếng, cả vùng chẳng ai đấu võ mồm lại được.

Hoắc Thanh Thanh cười lạnh: "Hóa ra chị nhìn tôi không vừa mắt là vì tôi chưa bị đem đi đấu tố sao? Nhưng dù tôi có bị xử bắn, thì cũng chẳng liên quan gì đến chị đúng không?"

Lưu Xuân Yến đang thao thao bất tuyệt bỗng nghẹn họng, không nói được câu nào.

Hoắc Thanh Thanh tiếp tục: "Lưu Xuân Yến, chị tưởng ai cũng ngu ngốc như chị chắc? Chị có tâm tư xấu xa gì, đừng nghĩ người khác không nhìn ra!"

Lưu Xuân Yến nổi điên: "Mày nói năng xằng bậy gì đấy? Tao có tâm tư xấu xa gì? Ai cũng như cái đồ đê tiện mặt dày như mày chắc?"

Hoắc Thanh Thanh nhướng mày: "Tôi đê tiện chỗ nào?"

Lưu Xuân Yến hậm hực nói: "Mày... Mày cắm sừng anh Tư, bỏ trốn theo trai!"

Hoắc Thanh Thanh cười khẩy: "Muốn bắt gian thì phải có chứng cứ. Chị thấy tận mắt tôi cắm sừng anh ấy sao? Tôi bỏ trốn theo trai nào, chị dắt người đến đối chất đi?"

Lưu Xuân Yến lại cứng họng lần nữa, tức đến mức muốn tự tát mình. Sao lại như vậy chứ? Cô ta hận bản thân không phát huy tốt, nhưng đã là loại mặt dày như cô ta, sao có thể dễ dàng chịu thua?

Lưu Xuân Yến bỗng cười lớn, nói: "Hôm đó mày làm ầm lên đòi ly hôn với anh Tư, gã thanh niên trí thức kia còn chạy đến cửa tìm mày. Cả thôn đều thấy, mày nghĩ mọi người mù hết chắc?"

Hoắc Thanh Thanh lạnh nhạt nói: "Vậy chị đi gọi thanh niên trí thức đó đến, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gọi cả anh Tư của chị đến và người nhà họ Hàn tới nữa, chúng ta đối chất trực tiếp. Tôi không làm chuyện khuất tất, chẳng sợ ma gõ cửa."

Lưu Xuân Yến ngập ngừng: "Sao mày không tự đi gọi hắn đến?"

Hoắc Thanh Thanh nhướng mày: "Chị là người nghi ngờ tôi và anh ta có tư tình, vậy tại sao tôi phải đi gọi anh ta đối chất?"

Lưu Xuân Yến cắn răng: "Mày đang chột dạ!"

Hoắc Thanh Thanh cười khẩy: "Chột dạ cái quái gì? Tôi vừa từ viện thanh niên trí thức về đòi nợ đây. Hôm nay chị không đi tìm người đối chất, tôi không để yên cho chị đâu! Không thể cứ tùy tiện bôi nhọ người khác như thế được!"

Lưu Xuân Yến hất cằm, giọng chua ngoa: "Thế sao hắn ta lại tìm cô?"

Hoắc Thanh Thanh nhún vai: "Chuyện đó thì cô phải đi hỏi anh ta."

Lưu Xuân Yến: "..."

Sau một hồi giằng co, Lưu Xuân Yến lại nghiến răng mắng: "Cô đúng là đồ lẳиɠ ɭơ, tâm hồn dơ bẩn, muốn ly hôn với anh Tư để theo trai về thành phố, sống sung sướиɠ, ăn ngon mặc đẹp chứ gì?"

Hoắc Thanh Thanh cười khẩy: "Vậy sao tôi chưa ly hôn với anh ấy? Sao tôi chưa theo trai về thành phố? Là tôi không biết đường về à? Ở lại đây tôi còn ăn ngon mặc đẹp hơn cô đấy!"

Lần này, Lưu Xuân Yến cãi vã thua thảm. Hoắc Thanh Thanh không hề nói tục, nhưng từng câu từng chữ của cô lại khiến Lưu Xuân Yến á khẩu, có dấu hiệu sắp thua cuộc.