Trọng Sinh Về Thập Niên 70, Ôm Con Bẻ Lái Cuộc Đời

Chương 17

Anh hai được chia Đông sương phòng, anh ba lấy Tây sương phòng, còn Hàn Lão Ngũ thì sống chung với bố mẹ, tức là ở Bắc phòng.

Riêng Hàn Kiến Vũ thì chỉ được cái phòng bếp cũ phía sau nhà, dù anh có đồng ý hay không cũng vậy.

Việc phân chia này quá bất công. Theo lý, nhất định phải cãi nhau, thậm chí còn có thể đánh nhau. Nhưng vì hôm qua Hàn Lão Tam đã đập vỡ đầu , hai vợ chồng không dám hó hé nữa. Dù sao thì họ cũng còn có được một gian ba phòng, còn người chịu thiệt thòi nhất là Hàn Lão Tứ lại chẳng nói gì, vậy họ còn cãi cái gì?

Chị cả là con gái chị ruột của mẹ Hàn, bà ấy và đại ca là hôn nhân do người lớn sắp đặt. Hai vợ chồng luôn cười nói ngọt nhạt, sợ là từ lâu đã ngầm bàn bạc với hai ông bà Hàn rồi. Hai đứa con nhà họ cũng đã lớn, con trai sắp đến tuổi lấy vợ, có nguyên cả ngôi nhà mới làm của hồi môn thì sau này dễ mai mối hơn.

Chị hai và chị ba tranh cãi ầm ĩ, mục đích chính là muốn giành Đông sương phòng trong nhà mới, nhưng cuối cùng đều thua trước chị cả, người chẳng thèm tranh chấp.

Sáng sớm, Hàn Kiến Vũ vẫn còn nằm lì trên giường không dậy, Hoắc Thanh Thanh tưởng anh bị bệnh, liền hỏi: “Anh khó chịu à?”

Anh quay lưng về phía cô và con, giọng trầm thấp: “Chúng ta được chia cái bếp cũ phía sau.”

Hoắc Thanh Thanh ngây ra. Cô cứ nghĩ tệ nhất thì cũng chỉ đến mức phải ở lại căn phòng hiện tại. Không ngờ kết quả còn thê thảm hơn.

Cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chỉ cần không dột, không gió lùa là được.”

Hàn Kiến Vũ xoay người, nhìn Hoắc Thanh Thanh qua hai đứa con: “Hối hận vẫn còn kịp đấy.”

Hoắc Thanh Thanh cúi đầu hôn lên khuôn mặt non nớt của hai đứa trẻ, lắc đầu: “Không hối hận.”

Hôm nay, nhà họ Hàn chính thức dọn ra ở riêng, người vui kẻ buồn.

Anh cả và chị dâu cười nói vui vẻ khi chuyển đồ vào nhà mới, cả quá trình, nụ cười của chị dâu dường như sắp kéo đến tận mang tai.

Nhà anh cả dọn ra khỏi Bắc phòng, nhà Hàn Lão Ngũ lại dọn vào. Ba vợ chồng anh ba chuyển đến Tây sương phòng. Còn căn bếp phía sau thì phải sửa sang lại, nếu không, không thể ở được.

anh ba nóng tính nhưng rất biết lý lẽ. chị ba xinh đẹp, thẳng tính, miệng lưỡi sắc bén, nhưng không phải kiểu chỉ biết bắt nạt người trong nhà, khi cần vẫn sẽ bảo vệ gia đình. anh hai và chị hai đều tốt nghiệp cấp hai, có học vấn, chị hai cũng không dễ chọc nhưng không đến mức ức hϊếp người nhà.

Trong đám chị em dâu, khó đối phó nhất thật ra lại là Đại tẩu, người lúc nào cũng tươi cười, và Ngũ tẩu, người chỉ giỏi bắt nạt người nhà.

Hoắc Thanh Thanh xách một túi đồ đến tìm chị ba: “chị ba, đây là bánh quy, kẹo trái cây, đường trắng và đường đỏ mà hôm trước em lên huyện mua, mong chị đừng chê.”

chị ba cười ha ha: “Nhiêu đây chắc tốn không ít tiền nhỉ? Người một nhà, em khách sáo làm gì?”

Hoắc Thanh Thanh cười đáp: “Chính vì là người một nhà nên mới đáng để em bỏ tiền ra. Nhưng mà, lần này em đến cũng có việc muốn nhờ chị. Phía sau nhà cần sửa sang lại, tụi em phải ở thêm mấy ngày mới có thể nhường phòng được.”

chị ba vẫn cười: “Chuyện này chị biết mà! Hai đứa cứ ở lại, nhà đó nhất định phải sửa lại cho đàng hoàng.”

Hoắc Thanh Thanh: “Vậy thì cảm ơn anh ba và chị ba trước nhé.”

“Không cần khách sáo, người một nhà mà!”