Hàn lão gia quát lớn: “Mày đúng là đồ ngốc, lại đi tin lời cô ta!”
Mẹ Hàn thì tỏ vẻ nhân từ mà nói: “Lão Tứ, nếu con nhất quyết muốn sống với Hoắc Thanh Thanh, vậy thì hai đứa chỉ có thể ở gian nhà tây xập xệ thôi.”
Cái gọi là “nhà tây” mà bà ta nhắc đến thực chất chính là căn bếp hiện tại của nhà họ Hàn. Nó vốn là căn nhà đầu tiên của gia đình, chỉ có một mặt tường bằng đất trộn rơm, nằm sau gian phòng tây hiện tại. Không có sân, cửa sổ nhỏ, vừa thấp vừa cũ nát.
Hàn Kiến Vũ lạnh mặt: “Mẹ, gian đông và gian tây đều do con dành dụm tiền trợ cấp khi còn trong quân đội gửi về để xây. Dựa vào đâu mà bắt con dọn vào cái ổ rách nát kia? Chuyện của con và Hoắc Thanh Thanh là chuyện riêng của tụi con, không liên quan gì đến chuyện phân nhà!”
Lưu Xuân Yến lại chớp thời cơ xen vào: “Anh tư, ý của mẹ là, chỉ cần anh đuổi Hoắc Thanh Thanh đi thì không cần phải sống ở cái nhà rách đó nữa!”
Ánh mắt Hàn Kiến Vũ tối sầm, lạnh lùng nhìn cô ta: “Nhà lão Ngũ, đây là chuyện của tôi, liên quan quái gì đến cô?”
Lưu Xuân Yến tức đến phát khóc.
Lần này, tất cả mọi người đều quay sang chỉ trích Hàn Kiến Vũ. Mấy ông chú và anh họ lớn tuổi trong họ hàng liên tục khuyên anh nên nhanh chóng nhân cơ hội này ly hôn với Hoắc Thanh Thanh. Họ nói rằng cô đã có lần một thì sẽ có lần hai, không thể tin được lời cô nói. Ai mà biết được cô với tên Trương kia lại đang bày trò gì để lừa gạt anh thêm nữa?
Chú ba nghiêm giọng: “Hàn Lão Tứ, cháu trước giờ vẫn là niềm tự hào của cả nhà, vậy mà sao lại uất ức đến mức này chỉ vì một người phụ nữ? Năm đó, cháu xem mắt bao nhiêu cô cũng không ưng, nhất định phải cưới một cô trí thức yếu đuối, không biết làm việc nặng.
Chúng ta có thể hiểu là vì cháu còn trẻ, ra ngoài nhập ngũ năm năm, thấy rộng biết nhiều, chê con gái trong thôn không xứng. Nhưng cháu cũng biết mà, năm đó người ta chịu lấy cháu chỉ là để bảo vệ chính mình thôi! Cháu tỉnh lại đi! Cháu xem mấy năm nay mình sống khổ sở thế nào?”
Anh chị cả trước nay vẫn chỉ biết nhẫn nhịn, lần này cũng lên tiếng: “em tư cưới vợ mà chẳng khác gì không cưới. Vừa phải làm cha, vừa phải làm mẹ, cuối cùng còn bị vợ bỏ rơi, cắm cho cái sừng. Đến mức này mà còn nhịn được thì rốt cuộc cháu đang mong chờ điều gì?”
Anh họ nhà chú hai khinh bỉ bật cười: “Có lẽ là đàn bà thành phố ngủ ngon hơn chăng?”
Hàn Kiến Vũ nổi giận, đá cho gã một cú: “Nói năng linh tinh cái gì đấy?”
Mẹ Hàn thấy vậy quát lên một tiếng, hai người mới không đánh nhau ngay tại chỗ.
Họ hàng được gọi đến chủ yếu để phân chia tài sản lớn như nhà cửa, việc chăm sóc bố mẹ già và hậu sự sau này. Còn những thứ khác như đồ đạc, lương thực thì tùy vào việc bố mẹ có thể kiểm soát con cái đến mức nào. Nếu không khống chế nổi thì chỉ có cướp giật nhau mà thôi, chuyện này ở thôn Hàn Gia đã từng xảy ra không ít lần.
Kết quả phân chia: Toàn bộ nhà mới đều thuộc về nhà anh cả. Chính phòng và cả Đông sương phòng cũng vậy. Lý do được đưa ra là vợ chồng anh cả có công lao lớn nhất, đã giúp đỡ nuôi dưỡng các em khôn lớn, cưới vợ gả chồng.
Mọi người không ngờ đến kết quả này, nhưng vì hai ông bà Hàn đã đồng ý nên mấy ông chú cũng lười can thiệp.