Những ngày này, Hàn Kiến Vũ thuê người sửa sang lại căn bếp cũ: xây lại giường đất, làm lại bếp, quét vôi tường, trám kín các khe hở, sửa chữa mái nhà...
Cả thôn đều bàn tán về chuyện phân chia nhà cửa của nhà họ Hàn, mỗi ngày đều có kịch hay để xem.
Không ai ngờ Hàn Kiến Vũ lại bị chia cho căn nhà cũ nát phía sau. Trong thôn, không thiếu nhà cửa dột nát, thậm chí có người còn ở nhà tranh. Nhưng trường hợp của Hàn Kiến Vũ lại khác, bởi vì nhà họ Hàn chỉ thực sự khấm khá lên từ khi anh đi lính. Chính anh là người gửi tiền về để xây hai dãy Đông sương và Tây sương.
Vậy mà đến lúc chia nhà, anh lại bị đẩy ra căn bếp cũ rách nát.
Dân làng bàn tán xôn xao:
“Không phải con ruột đúng là có khác.”
“Nghe nói vì Hoắc Thanh Thanh nên nhà họ Hàn mới đẩy cậu ấy ra căn bếp đó.”
“Bất công thật đấy! Anh cả lấy cả hai căn nhà mới, còn anh tư thì phải ở căn bếp cũ nát.”
“Cũng tại Hoắc Thanh Thanh dễ bắt nạt, bị phân đến căn nhà rách nát đó mà chẳng dám hé răng.”
“Có khi nào cô ta tính sẵn đường chạy rồi nên không quan tâm?”
Đám đàn ông trong làng thì nói: “Nếu tao là Hàn lão tứ, tao sẽ treo con đàn bà đó lên mà đánh ba ngày ba đêm, bẻ gãy một tay một chân mới hả giận.”
Trong khu nhà của trí thức trẻ, mọi người lại tỏ ra thương cảm Hoắc Thanh Thanh.
Cao Vân Hà và Trương Quốc Hoa không còn sợ cô đến đòi nợ nữa. Nhà họ Hàn đã rối tung lên, lại nghe nói Hoắc Thanh Thanh với Hàn Kiến Vũ bị đẩy ra căn bếp cũ, cô còn hơi đâu mà đòi nợ?
Cao Vân Hà nghĩ, chắc chắn Hoắc Thanh Thanh sẽ bỏ qua chuyện này. Hôm đó, cô chẳng qua chỉ muốn diễn cho Hàn Kiến Vũ xem thôi.
Sửa sang căn bếp cũ tốn không ít tiền và tem phiếu. Thợ sửa chữa đều tính công theo công điểm, chỉ lấy tem phiếu chứ không cần tiền, vì tiền với họ chẳng có tác dụng mấy.
Phần lớn số tem phiếu này đều do Hoắc Thanh Thanh bỏ ra, vì ngoài việc yêu cầu không dột không gió lùa, cô còn muốn sắp xếp bên trong theo đúng ý mình, mà như vậy thì phải mua xi măng.
Giường đất đã làm xong, bếp cũng không cần to, nhà chỉ có bốn người, hai chiếc nồi nhỏ là đủ dùng.
Những ngày cuối cùng là cuộc chiến giành đồ. Hàn Kiến Vũ không hề nương tay, lấy về được đủ thứ: thùng gỗ, bể nước, kệ rau, các loại chum vại, đồ dùng trong bếp, một chiếc bàn vuông nhỏ, mấy cái ghế đẩu, một bộ bàn dài tám người ngồi.
Nhà sửa xong rất nhanh nhưng vẫn chưa thể dọn vào ngay, cả nhà vẫn tạm ở Tây sương phòng của anh ba. Chuyện nấu nướng cũng ăn nhờ ở đậu, lúc thì ăn ở nhà anh ba, lúc lại sang nhà anh hai. Dù thế nào thì Hoắc Thanh Thanh cũng đưa tem phiếu chứ không ăn không của người ta.
Cuối cùng, họ cũng chuyển vào nhà mới.
Hoắc Thanh Thanh nói với Hàn Kiến Vũ: “Anh làm một cái cổng đi. Trời ấm lên, em sợ hai đứa nhỏ chạy lung tung. Người lớn bận rộn không để ý, lỡ bọn trẻ chạy ra ngoài thì nguy hiểm lắm. Tráng Tráng còn đỡ, nhưng Niên Niên còn chưa nói tốt, nếu gặp nguy hiểm thì cũng không biết cầu cứu.”
Nhà họ ở sân sau, chỉ cần sơ sẩy một chút, bọn trẻ có thể chạy ra sân trước chơi. Hoắc Thanh Thanh vẫn lo rằng chuyện kiếp trước sẽ xảy ra lần nữa, vì đời trước, Niên Niên thực sự bị bọn buôn người bắt cóc.
Hàn Kiến Vũ đã quan sát cô suốt thời gian qua, thấy cô dường như thật sự muốn sống tử tế với anh.