Ngẩng đầu lên, Hoắc Thanh Thanh liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Hàn Kiến Vũ. Cô lập tức thu lại ánh nhìn, đặt gương xuống, lấy từ trong va-li ra một tấm vải nhung kẻ đen loại tốt, rồi nói: “Hôm nào nhờ chị Hai may cho anh một cái quần nhé!”
Chị Hai là người duy nhất trong thôn Hàn Gia có máy khâu và biết may đo.
Hàn Kiến Vũ nói: “Không cần đâu, tôi có quần mặc rồi.”
Hoắc Thanh Thanh đáp: “Sau này đừng mặc cái quần này nữa.”
Hàn Kiến Vũ cúi xuống nhìn chiếc quần chắp vá của mình, nói: “Tôi chỉ mặc lúc làm việc thôi, vẫn còn quần lành mà.”
Hoắc Thanh Thanh dứt khoát: “Cứ quyết định vậy đi, cái quần này nhất định phải may.”
Hàn Kiến Vũ có chút bất ngờ, nhưng càng nhiều hơn là hoài nghi, rốt cuộc Hoắc Thanh Thanh đang định làm gì?
“Em vui là được.” Anh nói xong liền đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hoắc Thanh Thanh. Lúc này, cô mới cẩn thận quan sát căn phòng.
Bức tường đất được trát bằng bùn trộn rơm, một chiếc giường đất lớn trải đệm rơm, đây là kiểu nhà điển hình của vùng này.
Dựa sát tường là hai chiếc rương sơn đỏ, bên cạnh là một tủ thấp cùng màu. Trên tủ đặt một cái đĩa sứ họa tiết hoa mẫu đơn, bên trong có cốc tráng men, bàn chải đánh răng và kem đánh răng.
Trên tường treo một tờ lịch cũ đã ố vàng, trên đó ghi rõ năm 1976.
Bình giữ nhiệt màu đỏ, cốc men cho trẻ con, còn có một chiếc gương tròn nhỏ.
Những vật dụng khác vốn được cô thu dọn vào va-li, chuẩn bị mang theo.
Căn phòng đơn sơ, nhưng được quét tước rất sạch sẽ. Sờ tay lên giường đất vẫn còn âm ấm, khung cửa sổ gỗ dán giấy trắng, dán thêm hoa văn cắt dán ngày Tết, bên cạnh còn treo một tấm rèm hoa nhí màu hồng.
Ngón tay cô chạm vào từng vật dụng chân thực, tất cả đều đang nói với cô rằng, cô thật sự đã quay lại!
Hoắc Thanh Thanh lấy đồ từ trong va-li ra, sắp xếp lại từng thứ một.
Năm đó, dù bố mẹ bị điều xuống nông thôn, nhưng vẫn không để cô phải chịu khổ, một lần đưa cho cô hơn một nghìn đồng tiền mặt, một cuốn sổ tiết kiệm, cùng rất nhiều phiếu lương thực dùng toàn quốc, phiếu vải, phiếu thịt, phiếu đường… Họ sợ cô sống không tốt.
Thế mà cô lại ngu dốt đến mức đem đống tiền và phiếu đó đi giúp đỡ Trương Quốc Hoa và Cao Vân Hà!
“Bốp!”
Hoắc Thanh Thanh giáng cho mình một bạt tai, cô thật ngốc mà!
...
Cao Vân Hà lại đến.
Hoắc Thanh Thanh đứng dưới mái hiên, sắc mặt lạnh tanh nhìn cô ta: “Cô lại đến làm gì?”
Cao Vân Hà đánh giá cô từ đầu đến chân, hạ giọng nói: “Thanh Thanh, cô nói thật đi, rốt cuộc có chuyện gì? Bây giờ chỉ có hai chúng ta, cô nói đi, tôi sẽ giúp cô. Trương Quốc Hoa tức giận đến phát khóc rồi, chẳng phải hai người đã nói là cùng nhau về thành phố sao?”
Hoắc Thanh Thanh cười lạnh: “Tôi không về nữa, cô nghe không hiểu à?
Đúng rồi, cô và Trương Quốc Hoa vay tôi tổng cộng một trăm đồng, một trăm cân phiếu lương thực, ba mươi cân phiếu thịt, tám thước phiếu vải, năm cân phiếu đường. Tôi cho hai người một tuần để trả, nếu không, tôi sẽ lên công xã kiện hai người tội lừa đảo.”