Trọng Sinh Về Thập Niên 70, Ôm Con Bẻ Lái Cuộc Đời

Chương 6

Cao Vân Hà không hiểu nổi Hoắc Thanh Thanh bị trúng tà gì nữa. Đúng là cô có mượn tiền, lương phiếu và tem vải của Hoắc Thanh Thanh, nhưng đâu có viết giấy nợ, vậy lấy gì để đi kiện?

“Thanh Thanh, rốt cuộc cô gặp phải chuyện khó khăn gì à?” Cao Vân Hà tỏ vẻ đau lòng hỏi.

Hoắc Thanh Thanh khẽ cười nhạt, nói: “Cô lạ thật đấy, tôi không muốn về thành phố thì có liên quan gì đến cô?”

Mắt Cao Vân Hà đỏ hoe, nói: “Thanh Thanh, bây giờ mà về thành phố khó lắm, nhất là những nữ thanh niên trí thức như cô, đã gả cho người nông thôn, lại còn sinh con rồi. Muốn chuyển hộ khẩu và quan hệ lương thực về thành phố thì càng khó hơn. Cô vất vả lắm mới có cơ hội ly hôn, xóa sạch mọi thứ ở đây để đường hoàng trở về, ai mà biết cô từng sinh con ở quê, mang theo vết nhơ như vậy?”

Hoắc Thanh Thanh lạnh nhạt nói: “Tôi và Hàn Kiến Vũ đăng ký kết hôn hợp pháp, sinh con cũng là chuyện chính đáng, sao lại là vết nhơ?”

Cao Vân Hà cười khẩy, nói: “Mấy lời nghe hay ho này đừng nói với tôi. Người khác không biết, nhưng tôi thì rõ lắm.”

“Cô mau thu dọn đồ đạc rồi đi cùng Trương Quốc Hoa đi!”

Hoắc Thanh Thanh cũng cười: “Thế sao cô không đi cùng anh ta?”

Cao Vân Hà khựng lại, gằn giọng nói: “Cô nghĩ về thành phố dễ lắm sao? Không có đơn vị nào tiếp nhận, tôi làm sao mà đi được? Nhưng cô thì khác!”

Hoắc Thanh Thanh thản nhiên đáp: “Không cần cô lo.”

Cao Vân Hà nóng nảy hỏi: “Thế còn Trương Quốc Hoa thì sao?”

Hoắc Thanh Thanh dửng dưng: “Liên quan gì đến tôi?”

Cao Vân Hà nhìn cô từ trên xuống dưới đầy hoài nghi. Hoắc Thanh Thanh vẫn là Hoắc Thanh Thanh, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô thay đổi như vậy? Cô ta hạ giọng, hỏi: “Trong nhà không có ai khác chứ?”

Hoắc Thanh Thanh lập tức cảnh giác, lớn giọng nói: “Cô lén lút muốn làm gì?”

Cao Vân Hà tiếp tục hạ giọng: “Cô ra trạm thanh niên trí thức xem Trương Quốc Hoa đi, anh ta buồn lắm.”

Hoắc Thanh Thanh hừ lạnh: “Anh ta sống hay chết liên quan gì đến tôi? Tôi là người đã có chồng có con rồi.”

Hàn Kiến Vũ đang nấu ăn trong bếp, nghe thấy động tĩnh thì cầm theo con dao thái rau bước ra, hỏi: “Có chuyện gì?”

Cao Vân Hà nhìn thấy con dao trong tay anh, theo bản năng rụt cổ lại, cười gượng: “Không có gì, tôi chỉ nói vài câu với Thanh Thanh rồi đi ngay.”

Hoắc Thanh Thanh nhìn Hàn Kiến Vũ, nói: “Cô ta và Trương Quốc Hoa từng mượn của tôi lương phiếu, tiền, tem vải, tem đường, tem thịt. Tôi đang đòi lại.”

Hàn Kiến Vũ hơi nhướng mày, hỏi: “Ồ? Vậy đồng chí Cao định khi nào trả?”

Hoắc Thanh Thanh lạnh nhạt nói: “Tôi cho bọn họ một tuần. Nếu không trả, chúng ta sẽ lên công xã tố cáo bọn họ lừa đảo.”

Hàn Kiến Vũ gật đầu: “Được.” Sau đó quay sang nhìn Cao Vân Hà, nói: “Đồng chí Cao, mau về gom tiền với phiếu mà trả đi.”

Mẹ Hàn, Trương Thúy Thúy không phải người dễ đối phó. Thấy Hoắc Thanh Thanh đột nhiên đổi ý không về thành phố nữa, bà và ông cụ liền giả vờ lui về phòng quan sát, xem thử cô đang định giở trò gì.

Giờ nghe trộm qua cửa sổ, càng nghe càng thấy kỳ lạ. Cô thanh niên trí thức họ Cao và Trương Quốc Hoa lại dám vay nhiều tiền và phiếu như vậy từ Hoắc Thanh Thanh?

Mẹ Hàn mang dép vải, bế theo bé gái Niên Niên, vừa bước ra đã lớn tiếng chất vấn: “Cao Vân Hà, cô và tên khốn Trương Quốc Hoa kia dám lừa con dâu tôi nhiều tiền và phiếu đến vậy à? Lá gan cũng lớn quá nhỉ! Kiến Vũ, mau đi tìm anh hai con.”