Hàn Kiến Vũ bình thản: "Dẫn mấy đứa nhỏ vào giường sưởi đi, ngoài trời lạnh lắm. Tôi đi nhào bột, trưa nay hấp bánh bao trắng."
Mùa xuân ở vùng Tây Bắc vẫn còn rét buốt, nhà nào cũng phải đốt lò sưởi để sưởi ấm.
Hoắc Thanh Thanh sửng sốt: "Anh… hấp bánh bao?"
Anh đáp: "Hôm nay đến lượt chúng ta nấu cơm."
Nhà họ Hàn có năm anh em trai, Hàn Kiến Vũ là con thứ tư. Tất cả đều đã lập gia đình, tính cả già trẻ lớn bé thì có hơn hai mươi miệng ăn.
Mẹ chồng rất giỏi quán xuyến việc nhà, các chị em dâu thay phiên nhau nấu cơm, mỗi người ba ngày. Đến lượt Hoắc Thanh Thanh, thì phải để Hàn Kiến Vũ nấu, vì cô không thể lo nổi bữa ăn cho cả đại gia đình.
Bình thường, cô làm giáo viên dạy ở trường tiểu học trong đội sản xuất, không giỏi làm ruộng, lại càng không biết nấu ăn cho một nhà đông người. Nhưng đã đến phiên mình thì vẫn phải làm, dù ai cũng bận việc đồng áng.
Dân làng sau lưng đều cười nhạo Hàn Kiến Vũ là kẻ sợ vợ.
Nhà bốn người của Hoắc Thanh Thanh và nhà em út sống chung ở hai đầu của gian phòng phía tây, dùng chung một sảnh nhỏ.
Cô nhìn ấm nước bốc hơi trên lò than, bèn hỏi: "Nước này nóng rồi phải không?"
Hàn Kiến Vũ thầm ngạc nhiên nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh: "Đương nhiên là dùng được, em muốn làm gì?"
Cô đáp: "Gội đầu, tắm rửa cho hai đứa nhỏ."
Dạo gần đây, cô chỉ một lòng nghĩ đến chuyện ly hôn và trở về thành phố, hoàn toàn không quan tâm đến bọn trẻ. Hai nhóc con bẩn thỉu y như những đứa trẻ khác trong làng, mặt mũi lem luốc.
Cô thở dài, lòng tràn đầy day dứt, thật sự không ra gì mà!
Hai đứa nhỏ sợ lạnh, bình thường không thích gội đầu. Nhưng mẹ nói không đi nữa mà còn muốn tắm rửa cho chúng, thế là ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, không dám quậy phá.
Cô lấy khăn choàng bằng nhựa trùm lên cổ con, mở va-li từng định mang đi, lấy ra một túi dầu gội, cẩn thận gội đầu thật sạch cho hai đứa, sau đó dùng nước nóng lau người, thay đồ sạch sẽ, còn bôi cả kem dưỡng da lên mặt chúng.
Cô lấy ra ít bánh quy định mang theo, đưa cho con rồi bảo Hàn Kiến Vũ: "Anh bế bọn trẻ sang phòng bố mẹ đi, em dọn dẹp lại phòng một chút."
Hai nhóc con ôm bánh quy, hí hửng chạy đi tìm ông bà nội.
Lúc này, Hoắc Thanh Thanh mới cầm gương tròn lên ngắm mình.
Gương mặt trong gương thật sự rất trẻ trung tràn đầy sức sống, da dẻ trắng hồng. Trong số nữ trí thức về quê, có ai được trắng trẻo như cô?
Bốn năm sống ở nông thôn, hơn ba năm không phải làm ruộng, trong nhà cũng chẳng cần nấu cơm. Đôi khi sợ mẹ chồng và chị em dâu trách móc thì đi rửa chén một chút, còn lại chỉ quanh quẩn bên con cái đan len, vì trường tiểu học trong đội sản xuất chỉ dạy học nửa ngày, buổi chiều giáo viên cũng phải ra đồng làm việc.