“100 vạn lần một, 100 vạn lần hai, 100 vạn lần ba, thành giao!”
Nhìn thấy “Âm mưu” của Kiều Lộc lại một lần nữa thực hiện được, Lạc Văn Diệp không khỏi hơi nhếch lên khóe môi theo.
Tuy rằng Kiều Lộc ngu ngốc, nhưng không thể không nói, bản thân cô vẫn có chút thông minh nhỏ.
Cô biết rằng ở đây sẽ có người cố ý đối đầu với mình, vì vậy cô cố tình giơ bảng để chờ người khác tăng giá, đến khi vượt quá giá trị dự đoán của thị trường thì mới dừng lại, khiến đối phương phải bỏ ra số tiền lớn để giành chiến thắng, một chiến thắng không đáng giá đến vậy.
Còn về những món đấu giá đó, không có món nào cô thực sự thích, vì vậy dù bị người khác giành lấy, cô cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Trò chơi này Kiều Lộc chơi rất vui vẻ, Lạc Văn Diệp cũng cảm thấy thú vị.
Xoa vê một góc sách bán đấu giá, dường như xúc cảm của tờ giấy này cũng có vài phần độ ấm.
Khi đang đợi một món đồ khác được mang ra, Kiều Lộc rời đi để rửa mặt. Trở lại, toàn bộ trang sức trên người cô đã bị tháo bỏ sạch sẽ.
“Phù…”
Tổng cộng hơn mấy chục cara trọng lượng đè nặng làm cô có chút mệt mỏi, giờ không còn trang sức, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Như vậy được rồi chứ gì?” Kiều Lộc nhẹ nhàng xoa xoa tai, thở phào một hơi.
Bỏ đi trang sức hoa lệ làm nền, Kiều Lộc giống như là một đoá hoa sen vào sáng sớm trong hồ nước, cho dù không có lá sen và giọt sương trên cánh hoa thì vẫn đẹp một cách trong sáng, thậm chí dưới ánh mặt trời càng hiện lên dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.
Nhan sắc của cô không phải nhờ trang sức phụ trợ, ngược lại trang sức dù có sang quý, hoa lệ thì ở trước vẻ đẹp của cô cũng chỉ có thể là làm nền mà thôi.
Lạc Văn Diệp bỗng chốc nghẹn lời, khi tạm dừng thì tờ sách giữa hai ngón tay cũng rơi xuống theo.
Dù anh có nhìn thấy khuôn mặt này ngàn vạn lần, giây phút này anh vẫn không nhịn được mà dừng lại vài giây.
Không chỉ riêng anh, mà những ánh mắt tràn đầy ác ý lúc nãy cũng lần nữa tập trung lên người Kiều Lộc.
Chỉ là lần này, ánh mắt họ không còn sự ghét bỏ và khinh miệt, mà là thứ cảm xúc ti tiện không thể nhìn nổi.
Bị tước mất “vũ khí”, Kiều Lộc lúc này trông càng giống một chú thỏ trắng ngây thơ vô hại, dẫn dụ đàn sói đói muốn cắn nuốt, lột da lông, gặm nhấm máu thịt, tham lam mà tận hưởng hương vị của cô.