Pháo Hôi Tuy Ngốc Nhưng Lại Vô Cùng Xinh Đẹp

Chương 9

“Dây chuyền này của cô…”

“Hửm?”

Kiều Lộc vô thức đưa tay chạm vào viên kim cương lớn ở giữa sợi dây chuyền.

Bốn mắt chạm nhau, Kiều Lộc lập tức hiểu ra ý anh.

Anh vẫn muốn nói rằng hôm nay cô ăn diện quá mức nổi bật.

Nhưng cô không bận tâm, thậm chí còn tự mãn cố ý nghiêng người hơn, hận không thể để nhiều phụ nữ hơn nhìn thấy viên kim cương trên cổ mình, để nghe thêm nhiều tiếng ghen tị đố kỵ hơn.

Nhan sắc là vũ khí mạnh nhất của phụ nữ, cô đã trang bị đầy đủ, chẳng có gì đáng sợ cả.

Lạc Văn Diệp: “…”

Sự tự tin nhưng thực chất là ngu xuẩn của Kiều Lộc khiến Lạc Văn Diệp cạn lời.

Anh không nói đến những ánh mắt ghen ghét và đố kỵ vô nghĩa đó. So với những tiếng bàn tán nhỏ của phụ nữ, ánh mắt đánh giá và khinh thường của đàn ông mới thực sự có tính sát thương nhất.

Chẳng lẽ cô không cảm nhận được, những ánh mắt chán ghét và khinh thường của đám đàn ông đang dần ăn tươi nuốt sống cô sao?

Lạc Văn Diệp cũng đã thử dùng thân mình để che chắn cho cô, nhưng Kiều Lộc vẫn ngu ngốc không nhận ra mà tiếp tục “tỏa ra sức hút”. Thấy vậy, anh cũng lười nhắc nhở thêm, chỉ nâng ly rượu lên uống cạn.

Ừ, nếu cô không thấy mất mặt, vậy cứ để cô làm theo ý mình đi.



Buổi tối, 9 giờ 30, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

“50 vạn.”

“60 vạn.”

“80 vạn.”

“110 vạn.”

“120 vạn.”

“120 vạn còn ai ra giá nữa không? Một trăm hai mươi vạn lần một, một trăm hai mươi vạn lần hai, một trăm hai mươi vạn lần ba… Chốt giá!”

Buổi đấu giá từ thiện phần lớn đều là trang sức đá quý, vì vậy mức giá đưa ra hầu hết là từ các tiểu thư nhà giàu và phu nhân giới thượng lưu.

Kiều Lộc ngồi ở vị trí phía trước bên trái, có thể quan sát cận cảnh từng món đồ đấu giá. Bảng đấu giá của cô là số “36” liên tục được giơ lên vài lần trong mỗi vòng đấu giá, nhưng chưa một lần đấu trúng.

Lạc Văn Diệp nhẹ nhàng ngồi dựa vào lưng ghế, ngón tay khẽ nâng góc gọng kính, làm như tùy ý lật qua lật lại bảng đấu giá trong tay nhưng ánh mắt luôn đặt ở trên người Kiều Lộc, tựa như một vị phụ huynh sáng suốt, yên lặng quan sát màn xiếc của cô gái nọ tự xem là khôn khéo.

“90 vạn.” Kiều Lộc lại giơ lên bảng số trong tay.

Lời vừa dứt, phía sau liền có một giọng nói dịu dàng tiếp lời: “100 vạn!”

Người phụ trách đấu giá lại nhìn về phía Kiều Lộc, chờ đợi cô ra giá cao hơn. Kiều Lộc chỉ nắm chặt bảng số rồi lắc đầu, tỏ ý từ bỏ.