Đã không còn vòng cổ che lấp, nơi phập phồng dưới xương quai xanh của Kiều Lộc có thể nhìn một cái không sót gì.
Ngón tay vén lọn tóc dài bên tai, cô hoàn toàn không hay biết mà chỉ lặng lẽ chờ đợi trò chơi tiếp theo bắt đầu, không hề nhận thức được những ánh mắt thèm khát ẩn giấu xung quanh.
Lạc Văn Diệp chợt hối hận.
Anh không nên để Kiều Lộc tháo lớp phòng bị trên người, ít nhất những món trang sức kia cũng có thể đóng vai trò cản trở.
Đóng lại sách bán đấu giá trong tay, tâm tình của anh không hiểu sao có chút bực bội, ngồi thẳng lưng làm ra vẻ tùy ý mà nhìn thoáng qua đằng sau, biểu thị chủ quyền công khai có thể miễn cưỡng đẩy lùi một số người có ánh mắt tâm tư xằng bậy.
Thực ra, anh cũng chẳng có quyền gì.
Bởi vì Kiều Lộc là vị hôn thê của anh cả Lạc Văn Dục của anh, chẳng qua anh chỉ là tạm thời đóng vai anh cả mà thôi.
Ánh mắt liếc qua Kiều Lộc vẫn vô tư không biết gì, niềm vui vẻ vừa rồi biến thành chất dẫn cháy, khiến ngọn lửa không tên trong lòng Lạc Văn Diệp càng cháy to hơn.
Nếu đã đính hôn với mình… Đính hôn với anh cả, sao lại không mặc bảo thủ hơn một chút? Chẳng lẽ cô không biết trên thế giới này có rất nhiều kẻ háo sắc sao?
Lạc Văn Diệp không có bộc lộ niềm không vui trong lòng mà là gỡ mắt kính xuống, chỉ lo massage khóe mắt đã căng tức.
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo, vòng cổ ngọc lục bảo lá ôliu.”
Buổi đấu giá đã bước vào giai đoạn cuối, món trang sức quan trọng cuối cùng được đưa lên sân khấu.
“Sợi dây chuyền này được thiết kế bởi nhà thiết kế Thomas, lấy lá oliu làm chủ đề thiết kế. Dây chuyền gồm 68 viên ngọc lục bảo và 73 viên kim cương phối hợp với nhau, trong đó viên đá chủ là một viên ngọc lục bảo 5,4 cara…”
Bên trái của dây chuyền là những chiếc lá oliu uốn lượn, bên phải là một sợi dây khảm kim cương, dưới đôi tay đeo găng trắng của người chủ trì buổi đấu giá, nó trông vô cùng sang trọng và quý phái.
Sự xuất hiện của sợi dây chuyền này lập tức khiến cả hội trường bàn tán sôi nổi.
“Đẹp quá, giá chắc phải lên từ tám con số trở lên nhỉ?”
“Ít nhất cũng phải 2000 vạn, có khi tốt hơn còn lên đến 4000 vạn ấy chứ.”
“3000 vạn tôi có thể mua được, 4000 vạn có chút…”
“Tỉ lệ đúng thật không tồi, giá cả trên dưới 3000 vạn tương đối thích hợp.”
Nghe những cuộc thảo luận xung quanh, Lạc Văn Diệp hơi ngẩng đầu, dường như sợi dây chuyền này đã trở thành điểm phát tiết hoàn hảo cho cảm xúc của anh.