Giam Cầm Thanh Xuân

Chương 8

Đôi mắt cô bé sáng rực, giọng nói non nớt đầy phấn khích:

“Mẹ ơi! Bạn Bo cũng có con hươu giống vậy nè!”

Câu nói vô tình của cô bé khiến cả bàn ăn thoáng chững lại một giây.

Mẹ cô bé bật cười, xoa đầu con gái:

“Vậy hả? Bạn Bo nào thế?”

Nhưng trước khi Thiên Vũ kịp trả lời, một đôi đũa trên bàn bỗng dừng lại giữa không trung.

Duy An đã nghe thấy.

Cậu bé tám tuổi vốn dĩ đang yên lặng ăn cơm, nhưng ngay khi nghe hai chữ "bạn Bo", ánh mắt cậu bỗng tối xuống một chút.

Thiên Vũ ríu rít kể:

“Dạ! Bạn Bo ở lớp con á mẹ! Bạn ấy có con hươu cao cổ y như vầy luôn! Bạn Bo còn nói là bạn ấy thích con hươu đó lắm!”

Cô bé vẫn vô tư kể, không nhận ra bàn tay nhỏ của mình đang bị nắm chặt lại dưới bàn.

Không phải của mẹ.

Mà là của Trịnh Duy An.

Cậu bé siết chặt tay cô bé, đôi mắt sâu thẳm không nhìn cô, cũng không nhìn mẹ cô, mà chỉ cúi đầu ăn tiếp.

Nhưng ai tinh ý đều có thể nhận ra, đôi mắt cậu đã không còn bình tĩnh như trước.

Sau khi ăn xong, như thường lệ, Trịnh Duy An nắm tay Lâm Thiên Vũ, dẫn cô bé vào phòng để dỗ ngủ trưa.

Thiên Vũ vẫn vô tư như mọi ngày, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay cậu, chầm chậm bước vào phòng ngủ. Cô bé vừa đi vừa ríu rít kể chuyện, giọng nói mềm mại đầy phấn khích:

"Anh An ơi, ở lớp có nhiều bạn lắm, bạn Bo còn cho em xem con hươu cao cổ của bạn ấy nữa đó!"

Nhưng ngay khi vừa vào phòng, cánh cửa sau lưng khẽ đóng lại, tạo thành một khoảng không gian yên tĩnh.

Không giống như mọi lần, Trịnh Duy An không đặt em lên giường ngay.

Cậu đứng trước mặt cô bé, ánh mắt có chút tối lại.

“Không được chơi với bạn Bo nữa.”

Giọng cậu bé tám tuổi tuy không lớn, nhưng lại rõ ràng và nghiêm túc hơn hẳn thường ngày.

Thiên Vũ chớp mắt, ngây ngô nhìn cậu.

“Dạ?”

Duy An cúi xuống, nắm lấy hai vai cô bé, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt gương mặt nhỏ nhắn.

“Anh nói, không được chơi với bạn Bo nữa.”

Cô bé ba tuổi chưa hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của cậu, chỉ biết rằng anh An đang không vui.

Từ nhỏ đến giờ, cậu luôn dịu dàng với cô bé, chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô.

Thiên Vũ bĩu môi, giọng nói nhỏ dần:

“Nhưng… bạn Bo chơi với em vui lắm mà…”

Nhưng câu này vừa nói ra, bàn tay trên vai cô bé siết chặt hơn.

Ánh mắt Duy An thoáng qua một tia nguy hiểm, cậu cúi đầu xuống sát hơn, giọng nói thấp hẳn: