Mỗi buổi sáng chia tay, cậu đều nghiêm túc dặn dò:
“Buổi chiều ngoan ngoãn chờ anh, không được chơi với ai khác quá nhiều.”
Thiên Vũ ngây thơ gật đầu, nhưng thực tế sau khi vào học, cô bé vẫn chạy đi chơi cùng bạn bè.
Chỉ là cô bé không biết…
Mỗi ngày sau khi tan học, dù đã biết mẹ em sẽ đón trước, nhưng Trịnh Duy An vẫn luôn vô thức nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng lại tưởng tượng ra cảnh cô bé đang làm gì trong khoảng thời gian cậu chưa đến.
Cậu biết mình không thể kiểm soát hết mọi chuyện…
Nhưng ít nhất, mỗi sáng và mỗi cuối tuần, em vẫn luôn thuộc về cậu.
Lâm Thiên Vũ và Trịnh Duy An đều được nghỉ thứ bảy, chủ nhật mỗi tuần.
Vì vậy, sáng sớm thứ bảy, khi mặt trời vừa mới ló rạng, Trịnh Duy An đã có mặt tại Lâm gia.
Cậu bé tám tuổi không cần ai nhắc nhở, cũng không cần ba mẹ giục giã, tự giác ăn sáng thật nhanh, rồi chạy sang nhà họ Lâm ngay khi có thể.
Cảnh tượng này lặp đi lặp lại suốt mấy tháng trời, khiến ba mẹ cậu không nhịn được mà bật cười, thậm chí còn đùa với nhau:
"Không biết có nên cho thằng bé qua đó ở luôn không nữa."
Ba Trịnh lắc đầu, cười khẽ:
"Chắc con trai nhà mình bị con bé Thiên Vũ hút hồn rồi."
Mẹ Trịnh cũng cười, nhưng bà không quá ngạc nhiên.
Từ lúc Thiên Vũ còn bé xíu, Duy An đã luôn quấn quýt lấy em, dường như trong lòng cậu bé chỉ có cô bé ấy. Bây giờ, mỗi tuần chỉ có hai ngày nghỉ, tất nhiên cậu sẽ tranh thủ từng phút từng giây để qua chơi cùng em.
Mà thực tế, Duy An cũng không quan tâm ba mẹ mình nói gì.
Cậu chỉ biết rằng, sáng thứ bảy, em không đi học, cậu cũng không đi học, vậy thì tất nhiên cậu phải đến tìm em.
Chỉ cần bước vào Lâm gia, chỉ cần nhìn thấy Thiên Vũ mặc bộ đồ ngủ đáng yêu, đôi mắt ngái ngủ nhưng vẫn cười tít khi thấy cậu, trong lòng cậu liền cảm thấy thoả mãn.
Chẳng cần đi đâu xa, chỉ cần ở cạnh em, vậy là đủ.
Hôm nay, khi đang ăn trưa tại Lâm gia, Trịnh Duy An vẫn như thường lệ ngồi cạnh Lâm Thiên Vũ, giúp cô bé bóc vỏ tôm, gắp thức ăn vào chén.
Cô bé ba tuổi ăn uống rất ngoan, nhưng thỉnh thoảng vẫn làm rơi vài hạt cơm xuống bàn, miệng nhỏ chu lên, mắt long lanh như thể đang tập trung hết mức vào bữa ăn.
Mọi chuyện vẫn rất bình thường… cho đến khi Lâm Thiên Vũ đưa cuốn sổ tiêm chủng cho mẹ mình.
Mẹ cô bé mở sổ ra kiểm tra, còn Thiên Vũ thì bất ngờ nhìn thấy hình con hươu cao cổ trên bìa sổ.