Giam Cầm Thanh Xuân

Chương 6

Đến chiều, Trịnh Duy An tan học liền vội vàng chạy đến trường mầm non đón Lâm Thiên Vũ.

Vừa bước vào lớp, cậu lập tức tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé quen thuộc. Và ngay khi nhìn thấy cô bé, cậu thoáng sững người.

Thiên Vũ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ, bàn tay đặt gọn trên đùi, đôi mắt tròn xoe ngoan ngoãn nhìn cô giáo, không hề chạy nhảy hay chơi đùa với những đứa trẻ khác.

Xung quanh, các bạn nhỏ vẫn ríu rít trò chuyện, nhưng cô bé lại hoàn toàn yên lặng, chỉ thỉnh thoảng gật đầu khi cô giáo hỏi.

Duy An bước đến, ánh mắt cậu bé tám tuổi thoáng lóe lên một tia hài lòng.

“Thiên Vũ.”

Nghe tiếng gọi, cô bé lập tức quay đầu, đôi mắt sáng lên:

“Anh An!”

Không hề do dự, cô bé lon ton chạy tới, bàn tay nhỏ xíu tự nhiên đưa ra nắm lấy tay cậu.

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này, tâm trạng Trịnh Duy An lập tức tốt lên.

Cậu nhẹ nhàng nắm tay cô bé, cúi đầu hỏi:

“Ở trường có ngoan không?”

Thiên Vũ gật đầu rất mạnh, đôi môi hồng khẽ chu lên, giọng nói mềm mại:

“Em rất ngoan! Chỉ nói chuyện với cô giáo thôi!”

Trịnh Duy An nheo mắt, trong lòng bỗng cảm thấy rất thoả mãn.

Cậu không biết rằng, chỉ mới buổi sáng thôi, cô bé này đã chơi đùa vui vẻ với các bạn nhỏ khác như thế nào.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy em vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình, không để ý đến ai khác, cậu cảm thấy rất hài lòng.

Duy An nắm chặt tay em, gật đầu:

“Vậy đi thôi, anh đưa em về.”

Cứ như vậy, cậu dẫn Thiên Vũ về lại nhà họ Lâm, tâm trạng vô cùng tốt.

Cứ như vậy, mỗi sáng Trịnh Duy An đều đích thân đưa Lâm Thiên Vũ đến trường mầm non.

Bất kể trời có lạnh hay nóng, chỉ cần là ngày đi học, cậu bé tám tuổi đều kiên trì nắm tay em gái nhỏ, dẫn em đến tận cổng lớp rồi mới chịu rời đi.

Nhưng buổi chiều, người đón Thiên Vũ không phải là Duy An.

Vì trường tiểu học của cậu xa hơn, lại nằm ngược đường so với trường mầm non, nếu mỗi ngày tan học đều vòng lại đón Thiên Vũ thì sẽ rất mất thời gian. Hơn nữa, 4h30 cô bé đã được tan học, còn 5h Duy An mới được về, nên chuyện này đành phải nhờ mẹ Lâm Thiên Vũ đến đón thay.

Ban đầu, Duy An rất không vui.

Cậu cảm thấy em phải do chính mình đưa đón mới đúng.

Nhưng nghĩ đến việc mỗi sáng vẫn có thể nắm tay em đi học, vẫn có thể nhìn thấy em trước tiên, cậu mới tạm chấp nhận được.

Chỉ là mỗi khi tan học muộn hơn em, nghĩ đến việc cô bé có thể vui vẻ chạy nhảy, cười nói với người khác trước khi gặp mình, trong lòng cậu vẫn có chút khó chịu.