Giam Cầm Thanh Xuân

Chương 9

“Em có anh là đủ rồi, không cần chơi với ai khác.”

Cô bé tròn mắt, chưa kịp phản ứng, cậu đã kéo cô vào lòng, siết nhẹ lấy thân hình nhỏ bé.

“Ngủ đi.” Giọng cậu nhẹ lại, nhưng vẫn mang theo một sự chiếm hữu tuyệt đối.

Cô bé ngoan ngoãn tựa vào lòng cậu, chớp chớp mắt… nhưng vẫn không hiểu lắm vì sao anh An lại không thích bạn Bo.

Nhưng cô bé ba tuổi rất nhanh chóng quên mất chuyện đó.

Ngày hôm sau, khi đến lớp, Lâm Thiên Vũ lại vui vẻ hòa vào đám bạn nhỏ, ríu rít chạy nhảy như chưa từng có cuộc nói chuyện nghiêm túc với Trịnh Duy An.

Cô bé vốn rất dễ kết bạn, hễ ai chìa tay ra rủ chơi là gật đầu ngay, không suy nghĩ quá nhiều. Và tất nhiên, bạn Bo cũng không ngoại lệ.

Vẫn là những trò chơi xếp hình, ghép tranh, chơi búp bê… Thiên Vũ vẫn chơi cùng các bạn như bình thường, cười đùa vui vẻ, hoàn toàn quên mất lời dặn của anh An.

Nhưng cô bé đâu biết rằng…

Chiều hôm đó, khi mẹ vừa đến đón về, cô bé lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cổng trường.

Là Trịnh Duy An.

Cậu bé tám tuổi hiếm khi đích thân đến đón em vào buổi chiều, nhưng hôm nay lại xuất hiện.

Lúc đó, Thiên Vũ không hề nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ chạy đến, bàn tay nhỏ xíu theo thói quen tự động chìa ra để nắm lấy tay cậu.

Nhưng vừa chạy được hai bước, phía sau bỗng có tiếng gọi:

“Bạn Vũ ơi! Ngày mai mình chơi chung nữa nha!”

Thiên Vũ theo phản xạ quay đầu lại, cười tít mắt gật đầu:

“Ừm!”

Nhưng ngay khi vừa nói xong, cô bé liền cảm thấy một bàn tay siết chặt lấy tay mình.

Cô ngước lên, liền nhìn thấy Trịnh Duy An đang đứng ngay bên cạnh.

Gương mặt cậu bé tám tuổi vẫn điềm tĩnh như mọi ngày, nhưng ánh mắt thì tối hơn hẳn.

Không nói một lời, Duy An nắm tay cô bé kéo đi thẳng.

Bàn tay nắm rất chặt, từng bước đi cũng nhanh hơn mọi khi.

Thiên Vũ cảm nhận được có gì đó không ổn…

Nhưng cô bé còn quá nhỏ, không biết rằng…

Hôm nay, Trịnh Duy An cố ý đến đón em sớm, chỉ để xem em có nghe lời hay không.

Và kết quả khiến cậu rất, rất không hài lòng.

Vừa lên xe, cửa xe vừa đóng lại, bàn tay nhỏ của Trịnh Duy An đã nhanh chóng vung lên.

“Bốp!”

Một tiếng giòn tan vang lên trong không gian yên tĩnh.

Lâm Thiên Vũ bị đánh đến sững người, đôi mắt tròn xoe tràn ngập kinh ngạc.

Cô bé chưa bao giờ bị anh An đánh.

Từ nhỏ đến giờ, anh luôn dịu dàng với cô, lúc nào cũng giúp cô bóc vỏ tôm, xoa đầu dỗ dành, mỗi sáng mỗi tối đều chăm sóc cô như một bé mèo nhỏ.