Trời Lạnh Rồi Mà Vương Thị Vẫn Chưa Sụp Đổ, Lại Còn Đi Công Lược Nam Chính

Chương 9: Thiên lương vương phá.

Vương Nhất đứng trước cửa văn phòng giám đốc, thở dài nhìn cánh cửa màu xám lạnh lẽo.

Sao mà mọi chuyện lại có thể thảm hại thế này chứ?!

Định mệnh "thiên lương vương phá"* thực sự không thể tránh khỏi sao?

(*Ý chỉ vận đen, số phận bi đát, kiểu như trời lạnh rồi, số mình lại thảm hơn nữa.)

Đúng lúc này, cửa "cạch" một tiếng mở ra,, Thẩm Thanh Uy hơi ngạc nhiên nhìn anh: “Cậu vẫn còn đây à? Tốt quá!”

Vương Nhất vốn cúi đầu ủ rũ, nghe vậy liền giật mình ngẩng lên, khó hiểu nhìn cậu.

“Anh tôi sẽ không đuổi cậu đi nữa đâu, chúc mừng nhé.” Thẩm Thanh Uy cười nói: “Anh trai tôi có nhiều tật xấu lắm, cậu thông cảm chút.”

Vương Nhất sững sờ mất một lúc mới phản ứng kịp, lại một lần nữa được vị thần nhân hậu này cứu giúp, cảm động đến mức muốn khóc.

“Cảm ơn tiểu Thẩm tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Cậu càng thấy người thanh niên trước mặt dịu dàng tốt bụng, thì lại càng cảm thấy cái tên cặn bã trong phòng kia đúng là không phải con người.

Cùng một cha mẹ sinh ra, sao tính cách lại khác nhau một trời một vực thế này?

Lúc sắp đi, Thẩm Thanh Uy bỗng nhớ ra điều gì đó, khẽ nhắc nhở: “Lần sau cậu dọn dẹp văn phòng thì làm sạch sẽ một chút nhé.”

Vương Nhất đáp "vâng", trong lòng thầm nghĩ: Đây là ám chỉ cậu phải dọn dẹp văn phòng cho Thẩm Thanh Lan sao?

Nhưng nhìn cũng khá sạch mà?

Không hổ danh là B-King thích làm màu, cả ngày cứ phải kiếm chuyện…

******

Thang máy đi xuống, A Uông không nhịn được nữa mà hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu cần gì phải cãi nhau với Thẩm tổng vì một trợ lý nhỏ chứ?”

“Anh tôi là người tự đặt ra quá nhiều nguyên tắc và khuôn khổ cho bản thân. Tự kỷ luật quá mức chính là tự trói buộc mình, cuối cùng chỉ làm tổn thương chính mình thôi.”

Thẩm Thanh Uy nghĩ đến lịch trình làm việc chính xác đến từng giây của anh trai mình, bất giác rùng mình một cái: “Cứ tiếp tục thế này là không ổn đâu.”

“Vương Nhất tuy có hơi… ngốc, nhưng được cái thật thà, trung thành, không có mưu mô gì cả. Nếu cậu ta có thể giúp anh tôi thoát khỏi cái l*иg giam ấy thì tốt, không thì ít nhất cũng khiến cảm xúc anh ấy dao động một chút.”

“Dù gì thì chuyện đó cũng ảnh hưởng đến ngài ấy quá lớn…”

Cậu nhìn xuống đôi chân đang đắp chăn mỏng của mình, khẽ cười khổ.

A Uông hiểu cậu đang nghĩ gì, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Đừng nghĩ nhiều, rồi sẽ ổn thôi.”

Anh chỉnh lại khăn quàng cổ và áo khoác cho chàng trai, rồi đi về phía xe.

Vừa kéo cửa sau ra, một tiếng “meo” vang lên, một con mèo tam thể từ trên đùi Thẩm Thanh Uy nhảy xuống.

Cậu vội vàng muốn giữ lại nhưng không kịp, vội vàng gọi: “Kẹo Hồ Lô, quay lại! A Uông, nhanh lên!”

A Uông lập tức đuổi theo, nhưng con mèo rất lanh lợi, mấy lần đều thoát khỏi tay anh, nhẹ nhàng bật nhảy—

Vừa vặn nhảy vào lòng một người.

Người đó ôm con mèo trong vòng tay, nhẹ nhàng vuốt lông nó. Kẹo Hồ Lô thoải mái kêu “ư ử” hai tiếng, cứ thế rúc vào không chịu động đậy.

Thẩm Thanh Uy điều khiển xe lăn tiến đến, ngạc nhiên trước vẻ ngoan ngoãn của Kẹo Hồ Lô. Tư thế ngửa cổ chờ được vuốt ve này, ngay cả cậu cũng chưa từng thấy bao giờ.

Ánh mắt cậu dần dần di chuyển lên trên, đôi đồng tử hơi run rẩy.

Đó là một thanh niên trẻ tuổi có khí chất nho nhã, mái tóc mềm mại, dưới ánh mặt trời ánh lên những tia sáng vụn, bộ vest đơn giản, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương.

Có lẽ là mùi nước giặt nào đó, nhưng còn dễ chịu hơn cả nước hoa cao cấp.

“Là mèo nhà cậu sao? Ngoan thật đấy.”

Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Thẩm Thanh Uy chợt hoàn hồn, vội vàng dời ánh mắt khỏi người nọ, đưa tay ôm lại Kẹo Hồ Lô.

Lúc này cậu mới thấy tờ sơ yếu lý lịch trong tay người kia: “Anh đến phỏng vấn à?”

Tần Vân tiếc nuối cười một cái: “Ừ, nhưng không may bị loại rồi.”

Thẩm Thanh Uy cắn môi, có chút khó xử.

Trợ lý sinh hoạt của anh trai cậu có thể tuyển thêm một người nữa không nhỉ…

Hoặc là…

Cậu ngẩng đầu lên, nở một nụ cười: “Xin chào, tôi là Thẩm Thanh Uy. Tôi đang thiếu một trợ lý, anh có hứng thú không?”

Tần Vân thoáng ngạc nhiên, rồi lại thấy khó hiểu. Nghe tên thì đúng là em trai của Thẩm tổng, nhưng sao lại đột nhiên muốn tuyển anh làm trợ lý?

“Anh đừng hiểu lầm, mèo nhà tôi thích anh. Nó gần đây không được khỏe, tôi muốn nhờ anh chăm sóc nó một chút.”

Dường như hiểu ý chủ nhân, Kẹo Hồ Lô gắng gượng chống đỡ cơ thể ốm yếu làm nũng, vừa cắn vừa cào vào áo len của Thẩm Thanh Uy.

Sau đó, “phốc” một cái, nhảy vào lòng ngực Tần Vân.

A Uông trông như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt của Thẩm Thanh Uy dằn xuống.

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Cậu chủ nhỏ nhà hắn tốt tính thì không sai, nhưng mềm lòng quá, không chịu được khi thấy người khác đáng thương.

Lần trước gặp một nghệ sĩ đường phố xăm kín cánh tay, nói là vì theo đuổi sự thỏa mãn tinh thần mà từ bỏ vật chất, đến mức không có cơm ăn, phải ngủ dưới gầm cầu.

Thẩm Thanh Uy lập tức mời hắn ta về nhà ăn cơm.

Kết quả là bị Thẩm Thanh Lan “mời” ra ngoài ngay lập tức, còn ba lần bảy lượt nhắc nhở không được tùy tiện dẫn người lạ về nhà.



Tần Vân đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người. Anh cũng đang rất cần một công việc, vì vậy hơi cúi người nói: “Rất cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

******

Vương Nhất nhân lúc Thẩm Thanh Lan đang họp, lập tức bắt tay vào dọn dẹp.

May mà anh đã quen sống một mình, nên việc nhà cũng thành thạo. Nghĩ đến tính tính khó ở của tên kia, anh càng quét dọn kỹ lưỡng hơn.

Đến cả kẽ gạch men cũng được anh lau sạch bong.

Văn phòng giám đốc diện tích rộng, nhưng phong cách lại theo hướng tối giản, không có nhiều đồ trang trí rườm rà, màu sắc cũng chỉ đơn giản là trắng, đen và xám.

Điểm này khiến anh khá bất ngờ.

Văn phòng của bố anh thì đầy ắp những tủ gỗ đỏ chạm trổ, trên kệ toàn là đồ sứ, cố tình tạo ra hình ảnh một người có học thức và chiều sâu.

Thực tế lại là một người đàn ông trung niên bụng bia, đầu thì hói.

Còn văn phòng của chị gái anh thì theo phong cách xa hoa, cầu kỳ, không quan tâm đến thực dụng, chỉ cần đẹp là được. Bên trong đầy những thứ nhìn thì bắt mắt nhưng chẳng mấy hữu dụng, nhiều món anh thậm chí còn không biết tên.

Nhưng khi anh thực sự chạm tay vào bàn ghế của Thẩm Thanh Lan, cảm giác vững chắc, dễ chịu, vẻ ngoài tinh tế hoàn mỹ… nhìn một cái đã biết không hề rẻ!

Anh cười nhạt, quả nhiên một tổng tài bá đạo kiểu B-king sao có thể dùng đồ kém chất lượng chứ?

Lau một lượt, không dính một hạt bụi.

"Ơ?" Anh khựng lại. Tiểu giám đốc Thẩm kêu anh dọn dẹp… là có lý do gì?

Cửa mở, Thẩm Thanh Lan bước vào văn phòng, đôi mắt bỗng mở to: "Dừng tay!"