Trời Lạnh Rồi Mà Vương Thị Vẫn Chưa Sụp Đổ, Lại Còn Đi Công Lược Nam Chính

Chương 10: Tôi là trai thẳng, ai mà cưởng hiếp được tôi!

Vương Nhất đang kéo rèm cửa sổ, giật mình, tay run lên khiến rèm được kéo hẳn lên, ánh nắng tràn vào, phủ lên căn phòng lạnh lẽo một lớp ánh sáng dịu dàng.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng chói lóa khiến anh không mở nổi mắt.

Một bên là ánh nắng ấm áp, một bên là áp suất thấp phát ra từ Thẩm Thanh Lan.

Cố nén cơn đau nơi mí mắt để nhìn rõ hơn, anh thấy Thẩm Thanh Lan sắc mặt trắng bệch nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng tử giãn to, ngay cả bàn tay buông thõng bên người cũng đang run rẩy.

"Tổng giám đốc Thẩm?" Anh lo lắng bước tới, đột nhiên Thẩm Thanh Lan liếc mắt trừng anh khiến đứng im tại chỗ.

Xong đời rồi! Tổng giám đốc Thẩm sắp đánh chết anh mất!

Thẩm Thanh Lan không biết đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới kéo mình ra khỏi cơn ác mộng: "Kéo… xuống…"

Giọng nói khàn đặc, cổ họng đau rát khiến hắn ta nhíu chặt mày, nhìn về phía Vương Nhất.

Người kia vội vàng run rẩy kéo rèm xuống, đứng im một bên, may mà không nhận ra điều bất thường.

Vương Nhất vội vàng giải thích: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi không cố ý! Tôi không biết…"

Thẩm Thanh Lan giơ tay ngăn lại.

Đang định ngồi xuống ghế sofa, nhưng chợt nhận ra trên bề mặt da thật có một vệt nước!

Hắn ta nhanh chóng quét mắt xung quanh: Giá sách bị xê dịch, lông thảm lệch đi, cây bút trong ống bút từ bên trái đã bị chuyển sang bên phải…

"Vương Nhất!" Hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đang cầm giẻ lau.

"Tổng… tổng giám đốc Thẩm…" Vương Nhất bỗng cảm thấy sợ hãi, giơ hai tay lên.

Anh lại làm gì chọc giận bá đạo tổng rồi sao?

Thẩm Thanh Lan cố nén cơn giận, dời mắt không nhìn anh: "Ra ngoài."

Sau đó cởϊ áσ khoác ngoài, định vắt lên lưng ghế sofa lại cảm thấy không sạch, xoay một vòng không tìm được chỗ nào chưa bị tên kia chạm vào, sắc mặt càng thêm khó chịu.

Quay đầu lại, thấy tên kia vẫn đứng nguyên tại chỗ: "Còn đứng đó làm gì?"

Vương Nhất lập tức đứng thẳng: "Tôi làm chưa tốt chỗ nào sao? Ngài cứ nói, tôi sẽ sửa ngay!"

Đây chính là cơ hội hiếm có để thể hiện lòng trung thành, ôm đùi tổng tài đó!

Anh còn muốn nói thêm, nhưng Thẩm Thanh Lan dường như không chịu nổi nữa, quai hàm căng chặt: "Pha cà phê."

"Được ạ!" Vương Nhất lập tức chạy vụt đi.

Người vừa rời khỏi, hơi thở bị kìm nén của Thẩm Thanh Lan cũng thả lỏng, nhưng lông mày vẫn càng lúc càng nhíu chặt, như thể không khí trong phòng đã bị vấy bẩn.

Xung quanh toàn là bãi mìn, đυ.ng vào là chết, nhưng lại không thể không chạm vào.



Vương Nhất còn chưa kịp hết phấn khích vì được tổng giám đốc Thẩm giao nhiệm vụ, nhưng khi nhìn vào cả bức tường đầy hạt cà phê, anh liền sững sờ.

Cà phê pha máy…

"…" Anh không biết làm!

Anh hối hận vô cùng, chín năm giáo dục bắt buộc đúng là học uổng phí, bằng đại học mà cha anh quyên góp cả tòa nhà để đổi lấy cũng chẳng giúp được gì!

Cuối cùng, anh run rẩy lôi ra… một gói cà phê hòa tan.

Khi quay lại văn phòng, Thẩm Thanh Lan đã thay bộ đồ mới từ đầu đến chân, quanh người tỏa ra khí lạnh.

Không khí phảng phất mùi cồn nhàn nhạt, chắc là để sát trùng.

"Tổng giám đốc Thẩm, cà phê của ngài."

Khi đặt ly xuống, Vương Nhất vô tình nhìn thoáng qua thùng rác đầy ắp khăn ướt khử trùng, hai chai xịt cồn đã dùng hết lộ ra ngoài.

"…"

Tiểu Thẩm tổng vẫn luôn ám chỉ anh rằng Thẩm Thanh Lan mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng sao?

Sao tối hôm đó lại không thấy biểu hiện ra nhỉ? Lúc thì kéo anh, lúc thì ôm, còn lăn lộn dưới sàn, rồi còn chơi trò quay người trong bồn tắm nữa chứ?

Đôi mắt trong veo ấy bỗng xuất hiện trong tâm trí, anh rùng mình một cái, vội vã chôn chặt ký ức không đúng đắn kia, khóa lại rồi ném đi thật xa…

Thẩm Thanh Lan không nhìn anh, chỉ tập trung vào màn hình máy tính: "Mang rác ra ngoài. Khi nào tôi không gọi thì không được vào."

"Vâng." Vương Nhất xách túi rác lên, lo lắng nhìn chằm chằm vào cốc cà phê kém chất lượng kia.

Lúc này, Thẩm Thanh Lan nâng ly lên, tim Vương Nhất như nhảy lên tận cổ họng!

Thẩm Thanh Lan nhấp một ngụm nhỏ, chân mày khẽ giật, đặt ly ra xa.

Đắng quá.

Nhìn thấy hàng mày nhíu chặt và đôi môi mím lại của Thẩm Thanh Lan, tim Vương Nhất đập "thình thịch", lo sợ giây tiếp theo sẽ bị sa thải.

Chờ mãi, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn không nổi giận, chỉ liếc anh một cái đầy mất kiên nhẫn.

Anh nhanh chóng bước ra ngoài, vừa đóng cửa lại liền thở phào một hơi.

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa mất mạng!

Rốt cuộc là cà phê hòa tan của hãng nào mà chất lượng cao thế, ngay cả tổng tài khó tính cũng không nhận ra…

Hay là Thẩm Thanh Lan lười mắng anh rồi?

Sau khi chắc chắn rằng Vương Nhất đã rời đi, Thẩm Thanh Lan cẩn thận lấy hộp đường phèn từ trong ngăn kéo ra, đổ hết bốn viên vào ly cà phê.

Nhấp một ngụm, tạm chấp nhận được…

*********

Sau khi hoàn tất thủ tục nhận việc, đã gần đến thời gian ăn trưa.

Bàn làm việc của Vương Nhất đặt ngay bên ngoài văn phòng tổng tài, vừa mở cửa là thấy ngay, đúng kiểu "khu vực nguy hiểm của nguy hiểm".

Đối diện anh là trợ lý riêng của Thẩm Thanh Lan, họ Tất, nghe nói là một nữ cường nhân chính hiệu, quanh năm không nghỉ, tin nhắn trả lời ngay lập tức, gọi lúc nào có mặt lúc đó, cực kỳ được Thẩm tổng tin cậy.

Sáng nay Thẩm Thanh Lan vừa giao cho cô ấy một công việc ở xa, đã lên chuyến bay sớm nhất đi rồi.

"…" Trâu ngựa tích cực tiến thủ.

Vương Nhất xoa xoa cái bụng đói meo, móc điện thoại ra định gọi đồ ăn ngoài. Cả buổi sáng bận bịu với tên tổng giám đốc khó tính kia, anh sớm đã đói lả.

Vừa mở khóa màn hình, hàng chục cuộc gọi nhỡ hiện lên, tất cả đều từ cùng một người – bạn thân của anh, Tống Nhác.

Điện thoại luôn để chế độ im lặng, lại bận xoay sở với cái thứ phiền phức kia, anh hoàn toàn không có thời gian xem điện thoại.

Đúng lúc này, Tống Lạc lại gọi tới, anh bắt máy.

Ngay lập tức, đầu dây bên kia một tràng gào thét vang lên: "Tiểu thiếu gia, cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy rồi! Còn không nghe là tôi tưởng cậu bị cưởng hϊếp đến chết luôn rồi chứ!"

Vương Nhất vội vàng giảm âm lượng cuộc gọi, bịt loa điện thoại lại, cẩn thận quan sát xung quanh. May mà chẳng ai dám lảng vảng gần văn phòng tổng giám đốc.

Anh cảnh giác nhìn về phía cửa văn phòng, che miệng hạ giọng: "Cậu nhỏ tiếng thôi! Tôi là trai thẳng, ai mà cưởng hϊếp được tôi! Có muốn cưởng hϊếp cũng là tôi cưởng hϊếp người khác chứ! Đầu óc cậu nghĩ cái gì vậy, tôi đang đi làm đấy!"

Bên kia im lặng vài giây, rồi vang lên một tràng:"Hả? Hả? Hả?…"

Cảm giác như cổ cậu ta muốn duỗi dài thêm hai mét vậy.

Tống Lạc nghi hoặc hỏi: "Không phải cậu ghét đến công ty à, sao lần này lại tích cực thế?"

"Không phải là Vương thị…"

Vương Nhất vừa mở lời, lập tức bị Tống Lạc cắt ngang, giọng cao đến mức suýt làm thủng màng nhĩ: " Thẩm thị! Cậu thực sự có gì đó với Thẩm Thanh Lan đúng không!"