Tìm trợ lý Tất xin bản điện tử, hỏi đường vài lần mới tìm được phòng in. Lúc này trong phòng không có ai.
Vương Nhất: "..."
Anh hình như không biết dùng máy in...
Loay hoay ấn tới ấn lui trên màn hình, lật tung tìm sách hướng dẫn, rồi lên mạng tra cứu...
Một loạt thao tác xong, anh đổ mồ hôi đầm đìa, cởϊ áσ khoác ngoài, cởi nút tay áo, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay mật ong săn chắc.
Đang định xắn nốt tay kia, anh đột nhiên sực tỉnh — đây đâu phải Vương thị!
Anh vừa định buông tay áo xuống thì...
"RẦM! RẦM!"
Máy in cuối cùng cũng khởi động, nhưng có gì đó sai sai...
Máy in lắc lư như muốn chạy trốn, nắp máy đập "bùm bùm", rồi đột nhiên bắn ra tia lửa, ngọn lửa nhỏ bắt đầu bốc lên!
“!”
Lúc này, nhân viên xung quanh bị tiếng động thu hút, vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc.
"Cắt điện!"
"Dập lửa!"
Vương Nhất phản ứng nhanh nhạy, xác định đã cắt điện xong liền lập tức cầm bình chữa cháy, xịt một hơi vào đám lửa.
May mắn là ngọn lửa không lớn, rất nhanh đã được dập tắt.
Bột khô bay tán loạn, nhân viên xung quanh vội vàng lùi lại.Vương Nhất một tay xách bình chữa cháy, một tay cầm áo vest, từ trong đám bụi mù bước ra, trên cánh tay để trần lộ rõ đường gân xanh nổi bật.
"Trời ơi! Người này là nhân viên công ty mình sao? Sao trước giờ chưa từng để ý có một người đẹp trai thế này?!"
" Anh chàng kia có bạn gái chưa!”
"Chắc là người bên Gia Nghệ nhỉ? Hot boy mới ký hợp đồng à?"
...
Vương Nhất đã quen với những màn bàn tán sôi nổi về ngoại hình và vóc dáng của mình. Mỗi lần đến Vương thị "đánh chén" đều trải qua chuyện này.
Anh nở một nụ cười ngại ngùng với mọi người, sau đó xoay người, suýt thì bật khóc.
Xong đời rồi! Nhà họ Vương sắp không giữ nổi anh nữa!
Trợ lý Tất hớt hải chạy đến, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày không còn sót lại chút nào, vừa ngạc nhiên nhìn Vương Nhất, vừa nhìn căn phòng in đã thành bãi chiến trường.
"..."
Lại ngước lên nhìn anh, trong mắt đã đầy vẻ hoài nghi: "Tên này có vấn đề về trí tuệ à?"
"Chị Tất, em cái này..."
Đúng lúc đó, một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên, hoàn toàn khác biệt với sự hỗn loạn của mọi người.
Giống như đang truyền đi tín hiệu nguy hiểm nào đó, ất cả mọi người còn hoảng sợ hơn cả khi có hỏa hoạn, xô đẩy nhau chạy về chỗ làm việc, trong nháy mắt văn phòng trở về trạng thái bình thường.
Vương Nhất: "?"
Đây chính là công ty lớn sao? Trạng thái làm việc đỉnh thật!
Quay đầu lại, anh lập tức hiểu ra, mồ hôi lạnh túa ra.
Thẩm Thanh Lan đứng ở cách đó không xa, ánh đèn trên đỉnh đầu không làm giảm đi vẻ đẹp trai của hắn ta, mà còn đổ xuống sống mũi một bóng mờ sắc nét, khiến khí chất anh ta càng thêm lạnh lẽo.
Toàn thân tỏa ra một bầu không khí áp lực đến đáng sợ.
Hắn nhìn lướt qua Vương Nhất từ trên xuống dưới, xác nhận anh không bị thương, gương mặt tuy không dịu lại là bao, nhưng ít nhất cũng không u ám thêm.
Vương Nhất bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm đến phát run, cố gắng giữ bình tĩnh bước đến bên cạnh Thẩm Thanh Lan, cười ngại ngùng: "Thẩm tổng, xin lỗi, tôi..."
Thẩm Thanh Lan dời mắt đi, hắn không thích nụ cười của tên này.
Vương Nhất lạnh sống lưng, những lời còn lại nghẹn nơi cổ họng, khó khăn lắm mới thốt ra được: "Tôi có thể... bồi thường theo giá gốc..."
Không phải là anh không trả nổi, mà là khí thế của Thẩm Thanh Lan quá dọa người, khiến anh không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Đều là ông chủ cả, cha anh cầm thắt lưng anh còn dám ngang ngược. Nhưng người này chỉ cần liếc nhìn một cái, anh đã sợ đến mức này.
Thẩm Thanh Lan liếc thấy đống hỗn độn phía sau, cảm giác toàn thân khó chịu, lập tức muốn đuổi người đi: “Không cần. Cậu có thể đi rồi.”
Sau đó hân liếc mắt ra hiệu cho trợ lý Tất, nhanh chóng quay người trở về phòng làm việc.
Trợ lý Tất gật đầu, định dẫn cái kẻ xui xẻo này đi làm thủ tục sa thải. Nhưng vừa ngẩng lên đã thấy người kia… đang đuổi theo Thẩm tổng?!
Thằng ngốc! Không muốn sống nữa à?!
“Thẩm tổng!” Vương Nhất nhanh chóng chạy theo, không dám đưa tay kéo người mà chỉ dám theo sát phía sau.
“Tôi thực sự rất muốn làm trợ lý của ngài! Tôi sẽ cố gắng học hỏi mà!”
Thẩm Thanh Lan đã bực đến cực điểm, không nói một lời.
Người đến phỏng vấn ai mà chẳng có thành ý? Ở ngoài kia, người muốn gặp hắn một lần có thể xếp hàng vòng quanh hồ Động Đình!
Tên ngốc này lấy đâu ra tự tin thế?
Hơn nữa, hắn ta không có một chút ý thức tự giác nào sao? Không biết nhìn sắc mặt người khác mà cư xử à?!
Khi bước vào văn phòng, hắn “RẦM” một tiếng đóng sập cửa, nhốt kẻ lắm lời kia bên ngoài.
Suýt nữa thì đập trúng mũi Vương Nhất.
“Anh hai?!” Thẩm Thanh Uy giật mình, đã lâu lắm rồi cậu chưa thấy anh trai mình tức giận đến vậy.
Cái gã đó lợi hại đến vậy sao?
Thẩm Thanh Lan nhanh chóng bước đến bàn làm việc, muốn vùi đầu vào công việc để bình tĩnh lại.
Nước trên bàn đã được lau khô, nhưng người lau hiển nhiên đã quá vội vàng, để lại những vệt nước khô trắng loang lổ, vô cùng rõ ràng.
Thẩm Thanh Lan: “……”
Hắn hít sâu một hơi, cởϊ áσ khoác gấp gọn lại, tháo nút tay áo xắn lên, để lộ vết đỏ vẫn chưa tan hoàn toàn.
Cơn bực bội lại trào lên trong lòng, hắn cau chặt mày, nhanh chóng kéo tay áo xuống, dường như trán và thái dương cũng theo đó mà âm ỉ đau.
May mà hôm qua hắn đã chườm đá suốt hai mươi hai tiếng, khuôn mặt hoàn toàn không thấy dấu vết gì.
Chỉ là hắn mãi cũng không nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Mơ hồ chỉ nhớ đến một người…
“Anh!” Thẩm Thanh Uy thấy sắc mặt anh trai không ổn, vội bước tới kéo tay anh: “Anh không sao chứ?”
Thẩm Thanh Lan lập tức hoàn hồn, không để lộ cảm xúc, né tránh sự đυ.ng chạm của em trai: “Không sao.”
Hắn đeo găng tay lên, rút một tờ khăn ướt có cồn, từng chút một cẩn thận lau sạch vết nước trên bàn.
Thẩm Thanh Uy kinh ngạc nhìn anh trai mình mím chặt môi, cảm thấy khó tin.
Anh cậu… lại ngẩn người, mà còn là ngay trong giờ làm việc?!
“Anh, anh thực sự ổn chứ?”
“Không sao.”
Thẩm Thanh Uy không tin: “Vương Nhất đâu?”
Cậu càng lúc càng hứng thú với người này. Chỉ đến đây một buổi sáng mà đã phá vỡ thói quen mười mấy năm nay của Thẩm Thanh Lan.
Chuyện này thật sự quá hiếm có!
“Đi rồi.”
Thẩm Thanh Uy vẫn không tin: “Anh đuổi cậu ta đi rồi? Không được, giữ lại đi!”
“Nếu anh không nhận hắn, em sẽ để cái gã nghệ sĩ xăm trổ kia chuyển vào nhà.”
Thẩm Thanh Lan thoáng khựng lại, hờ hững nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái.
Thẩm Thanh Uy rùng mình, lập tức xuống nước:“Anh cứ giữ hắn lại đi, hắn cũng thú vị đấy, lại còn trung thành với anh nữa…”
“Không được.”
Thẩm Thanh Uy hít sâu một hơi, lấy ra con át chủ bài cuối cùng: “Thế thì em sẽ không chăm Kẹo Hồ Lô nữa, để nó ra gầm cầu ngủ đi.”
Biểu cảm của Thẩm Thanh Lan trở nên vô cùng vi diệu, sự đấu tranh và bất đắc dĩ hiện rõ trong mắt hắn. Cuối cùng, hắn miễn cưỡng lắm mới thốt ra một chữ: “Được…”