"!"
Trên mặt Vương Nhất đầy vẻ khó hiểu. Anh còn chưa làm thủ tục nhập chức, chỗ ngồi làm việc cũng chưa có, thế mà... đã kết thúc rồi sao?
Anh không thể bỏ lỡ cơ hội này!
Đang định cố gắng thêm lần nữa, thì Thẩm Thanh Uy mỉm cười nói với anh: "Vương Nhất, cậu đi pha cho tôi tách trà."
Vương Nhất vâng lời rồi bước ra ngoài. Trước khi rời đi, anh quay đầu lại thấy sắc mặt Thẩm Thanh Lan càng thêm u ám. Bộ vest tối màu trên người hắn, giống như chiếc bàn đá cẩm thạch kia, lạnh lùng vô tình, xa cách hờ hững.
Anh "tặc" một tiếng: “Rời xa Tần Vân rồi, ai còn dám muốn anh nữa đây?"
Thẩm Thanh Uy thấy người đã đi xa, điều khiển xe lăn đến bên cửa sổ, tay định kéo rèm dọc lên.
"Thanh Uy."
Giọng Thẩm Thanh Lan trầm thấp quát khẽ. Nếu nghe kỹ, còn có thể nhận ra chút gấp gáp trong đó.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Uy vẫn buông tay, thở dài: "Anh, đã bao nhiêu năm rồi, em đã buông bỏ được, còn anh thì vẫn chưa chịu tha cho chính mình."
Bên ngoài khung cửa sổ là khung cảnh đẹp nhất của cả tòa nhà, đáng tiếc chủ nhân của nó lại chẳng thèm để tâm.
"Không nói chuyện này nữa. Ăn cơm đi, em sẽ nhìn anh ăn."
Thẩm Thanh Lan chưa bao giờ từ chối yêu cầu của em trai. Dù không muốn, hắn vẫn ngoan ngoãn quay lại bàn.
Nhờ giữ nhiệt tốt, cháo hải sản vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Hắn cầm thìa khuấy khuấy một cách lơ đãng.
Thẩm Thanh Uy quan sát anh trai từ trên xuống dưới. Nhìn qua thì không có gì khác biệt so với ngày thường. Bộ vest phẳng phiu không chút nếp nhăn, đồng hồ đeo tay, nước hoa...
Tinh tế đến mức không thể tìm ra một lỗi nhỏ nào, hoàn toàn có thể xách đi hẹn hò bất cứ lúc nào.
Như thể giọng khàn khàn hôm qua không phải của hắn vậy.
Thẩm Thanh Uy lo lắng hỏi: "Anh, hôm qua anh vẫn ổn chứ? Em còn tưởng anh bị cảm nữa."
Thẩm Thanh Lan đang định đưa thìa cháo vào miệng, nghe vậy liền dừng lại, tiếp tục khuấy cháo: "Không sao."
Thẩm Thanh Uy im lặng, cố ý chờ xem anh trai mình, người rất giỏi chơi chiến thuật kéo dài thời gian, đến bao giờ mới ăn miếng đầu tiên.
"Anh, không ăn là nguội mất đấy."
Thẩm Thanh Lan đẩy chén ra: "Đã nguội rồi."
Hơi nóng còn vương trên mép bát: "Vậy tôi bay nhé?"
Thẩm Thanh Uy bất lực thở dài: "Anh, bác sĩ Triệu đã nói với anh vô số lần về tầm quan trọng của việc ăn ba bữa một ngày. Em nghe còn phát chán rồi, sao anh cứ..."
Cậu nhìn người trước mặt đã ngồi vào bàn làm việc, dáng vẻ tập trung hẳn vào công việc, càng thêm bất đắc dĩ.
"Anh chẳng bao giờ nghe lời em. Sau này, chị dâu em phải mạnh mẽ đến mức nào mới trị được anh đây?"
Thẩm Thanh Lan không ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp: "Sẽ không có đâu."
Thẩm Thanh Uy đang định mắng anh vì cái suy nghĩ "cả đời độc thân" này, thì cửa gõ. Vương Nhất bưng khay bước vào.
"Tiểu Thẩm tổng, mời dùng trà."
Trong chiếc chén sứ trắng là nước trà trong vắt, hơi nóng lượn lờ bốc lên.
Thẩm Thanh Uy thầm cảm thán một tiếng trong lòng: "Cũng không tệ."
Cậu cầm lên một tách, ra hiệu cho Vương Nhất đưa tách còn lại cho Thẩm Thanh Lan, chợt nhớ ra điều gì đó bèn nói: "Kẹo Hồ Lô bị bệnh rồi. Một lát nữa em sẽ đưa nó đi khám."
Động tác ký tên của Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại: "Nặng không?"
"Chắc là bị cảm thôi. Dạo này nhiệt độ thay đổi thất thường. Anh cũng nhớ mặc thêm áo, ra ngoài phải mặc ấm một chút."
Thẩm Thanh Uy nhấp một ngụm trà, ngay lập tức trợn tròn mắt, suýt nữa bật khỏi xe lăn.
Vương Nhất lúc đang lo lắng thấp thỏm bưng trà cho Thẩm Thanh Lan, trái tim treo lơ lửng như đứng bên vách núi.
Quỷ mới biết vừa nãy anh đã làm cái gì!
Anh thì biết gì về pha trà chứ! Nhìn vào phòng trà chuyên dụng của tổng giám đốc với hàng loạt loại trà thượng hạng, anh sững sờ.
Nước nóng sôi ùng ục, anh tùy tiện vốc một nắm không biết là trà gì bỏ vào, chưa được mấy giây nước đã đen kịt, chắc chắn là không uống được.
Định chạy ra ngoài tìm trợ lý Tất học hỏi kinh nghiệm, nhưng cô không có ở đó, đành vò đầu bứt tai quay lại phòng trà.
Nghĩ đến tính cách khó tính và nghiêm khắc của Thẩm Thanh Lan, anh thấy da đầu mình sắp bị gãi trọc đến nơi. Đúng lúc đó, khóe mắt liếc thấy máy bán hàng tự động ở khu nghỉ ngơi của nhân viên.
Một ý nghĩ lóe lên, anh nhanh chóng mua một chai trà xanh, còn cẩn thận hâm nóng nữa.
-----------------
Trên bàn làm việc của Thẩm Thanh Lan, những chồng tài liệu được sắp xếp ngay ngắn, mép giấy khớp nhau không lệch một ly.
Vương Nhất lựa một góc bàn rồi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.
Lúc đó, Thẩm Thanh Lan vừa nói với em trai: "Trời lạnh rồi..."
Tim Vương Nhất giật thót, tay run lên, chén trà rơi xuống, vừa vặn đổ thẳng lên chồng tài liệu dày cộp, nước nhanh chóng loang ra.
Thẩm Thanh Lan: "..."
Vương Nhất vội vàng cứu vãn tình hình, hai tay chộp lấy một đống giấy, ướt khô lẫn lộn,vì quá nhiều không nắm hết được, còn sót lại trên bàn thì rơi tán loạn.
Thẩm Thanh Lan: "..."
Sắc mặt hắn trông vô cùng khó coi, bàn tay siết chặt tay vịn ghế. Mớ giấy tờ lộn xộn trước mắt như những cái gai đâm vào mắt hắn.
Vương Nhất hận không thể chết ngay lập tức. Ánh mắt của Thẩm Thanh Lan lúc này đáng sợ đến mức khiến người ta lạnh cả sống lưng!
"Thẩm tổng, tôi không cố ý..."
Thẩm Thanh Uy cũng bị tình huống bất ngờ này làm giật mình, nhưng đồng thời cũng thầm thở phào.
May mà cái thứ nước kia chưa kịp vào miệng anh trai cậu, nếu không thì Vương Nhất chắc chắn không giữ nổi cái mạng nhỏ này rồi.
Cậu buông tay, để chén trà rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn tan, mảnh sứ văng tung tóe.
Cậu khẽ thở dài, có chút tự trách cụp mắt xuống: "Anh hai, bộ ấm trà anh mua trơn quá."
Bộ ấm trà trị giá sáu con số: "Q-Q?"
Vừa nghe tiếng vỡ, Thẩm Thanh Lan lập tức đứng dậy, nhanh chóng bước đến bên em trai: "Có bị thương không?"
Vẻ mặt hắn đầy vẻ không vui, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng.
Thẩm Thanh Uy mỉm cười lắc đầu, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Vương Nhất: "Vương Nhất, dọn dẹp đi, rồi in lại một bản khác mang tới."
Vương Nhất thở phào, trong lòng thầm cảm ơn Tiểu Thẩm tổng.
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, định nói "không cần", nhưng Thẩm Thanh Uy đã nhanh hơn một bước:
"Anh, em cho anh xem ảnh của Đường Hồ Lô này, tiểu gia hỏa này có vẻ hơi ủ rũ..."
Sự sắc bén trong ánh mắt Thẩm Thanh Lan dần dịu lại khi nhìn thấy ảnh con mèo nhỏ, không hẳn là dịu dàng, nhưng so với lúc nãy thì đỡ hơn nhiều.
Vương Nhất vừa dọn dẹp vừa âm thầm cảm thán: Thì ra trên đời này vẫn có người trị được Thẩm Thanh Lan...
Sau đó, anh vội vàng ôm đống giấy vụn chạy ra ngoài.