Vương Nhất như bị sét đánh giữa trời quang, run rẩy bắt tay đối phương: “Chào… chào cậu… Tôi là Vương Nhất…”
Nhân vật chính thụ đã ở đây, thế thì theo định luật hấp dẫn của nhân vật chính, Thẩm Thanh Lan chỉ cần nhìn một cái chắc chắn sẽ chọn cậu ta mất! Còn cái đứa pháo hôi như mình thì có cửa nào nữa?!
Anh lo sốt vó đến toát mồ hôi hột, đột nhiên nghe thấy người phỏng vấn gọi tên mình.
Tần Vân mỉm cười động viên: “Cố lên nhé!”
Đúng là một nhân vật chính thụ dịu dàng, lương thiện mà! Nhưng rốt cuộc sao cậu ta lại lọt vào mắt xanh của cái tên đó cơ chứ.
Cái kết của cuốn tiểu thuyết bị bỏ dở đến nửa chừng, không ai biết rốt cuộc Tần Vân có yêu Thẩm Thanh Lan hay không, cũng chẳng rõ cú va chạm khiến cậu ta nhập viện ICU là sống hay chết, thậm chí chuyện đứa bé được sinh ra hay chưa cũng không được nhắc tới…
Nghĩ đến đây, Vương Nhất âm thầm tiếc nuối thay cho cậu ta.
Vừa đẩy cửa bước vào, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Vương Nhất bất giác thẳng lưng, cố giữ vẻ nghiêm túc:
“Tôi là Vương Nhất, rất vinh hạnh được—”
Người phụ nữ ngồi giữa, trông cực kỳ sắc sảo và quyết đoán, thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu:
“Không cần giới thiệu. Chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cậu, không đạt yêu cầu, có thể về rồi.”
Bên cạnh có người đề nghị: “Trợ lý Tất, tôi thấy cậu ta có ngoại hình và dáng người cũng không tệ, hay là đưa sang Gia Nghệ phát triển thử xem?”
Vương Nhất biết rõ Gia Nghệ là công ty truyền thông do chính tay Thẩm Thanh Lan sáng lập. Nghe nói năm đó, hắn ta trẻ tuổi bốc đồng, từng một mình tự lập nghiệp sau khi cãi nhau với gia đình.
Thế chẳng khác gì lưu đày! Anh còn chưa kịp ôm đùi mà đã bị tống sang đó rồi sao?!
Anh vội xua tay, ánh mắt kiên định: “Tôi chỉ muốn làm trợ lý của Tổng giám đốc Thẩm!”
Cả phòng phỏng vấn bỗng chốc rơi vào im lặng kỳ quái. Những người hiểu rõ tính khí của Tổng giám đốc đều liếc nhau, ánh mắt như thể đang hỏi: Thằng nhóc này có bị ngốc không vậy?
Trợ lý Tất khẽ hắng giọng: “Tại sao?”
Vương Nhất khựng lại. Câu hỏi này cậu chưa kịp chuẩn bị đáp án.
“Cậu có thể về—” Trợ lý Bích vừa nói đến một nửa, cửa phòng đột ngột mở ra.
Toàn bộ mọi người đều lập tức đứng dậy, cung kính cúi đầu:
“Chào tiểu thiếu gia Thẩm!”
Vương Nhất phản ứng hơi chậm, nghe thấy câu chào mà như bị sét đánh.
Cái gì?!
Em trai ruột của Thẩm Thanh Lan, người mà cả nhà họ Thẩm xem như tiểu tổ tông mà cung phụng?!
Anh vừa nãy trong thang máy có nói xấu Thẩm Thanh Lan không nhỉ?!
Toang rồi! Hắn ta có khi sắp làm cả tập đoàn Vương thị sụp đổ mất!
Thẩm Thanh Uy nở một nụ cười nhàn nhã: “Mọi người cứ ngồi đi, tôi chỉ đến nghe thử thôi, đừng căng thẳng.”
Ánh mắt cậu ta rơi vào Vương Nhất, có vẻ đầy hứng thú: “Cậu tiếp tục đi, tại sao lại muốn làm trợ lý của anh trai tôi? Con người anh ấy phiền phức như thế mà.”
Cả phòng phỏng vấn đồng loạt quay sang nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt đồng tình.
Vương Nhất toát mồ hôi lạnh, não bộ hoạt động hết công suất, bỗng nhiên moi được vài đoạn từ cốt truyện gốc.
"Tôi..." Anh lén véo tay mình một cái, lập tức đôi mắt ngấn lệ, ngẩng đầu lên một góc 45 độ nhìn về phía trời, "Thực ra tôi là một đứa trẻ mồ côi..."
“Từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, yếu đuối đến mức đánh nhau lúc nào cũng thua, ăn uống thiếu thốn. Nhờ có sự giúp đỡ của Tổng giám đốc Thẩm, tôi mới có cơ hội học đại học.”
Cậu nhập vai vô cùng sâu, nói đến đâu, biểu cảm càng thêm phần đau thương.
“Hôm đó là một mùa đông rất lạnh, tuyết rơi dày đặc làm sập mái nhà của cô nhi viện. Gió lạnh lùa vào giường ngủ, nước rửa mặt cũng đóng băng. Tổng giám đốc Thẩm đã đến, mang áo ấm cho tất cả bọn trẻ, vô cùng ấm áp.
Lúc ấy, tôi đã thầm thề rằng sau này nhất định phải trở thành một người vĩ đại như Tổng giám đốc Thẩm, báo đáp cô nhi viện, báo đáp xã hội, cũng như báo đáp công ơn nuôi d—”
Bàn tay đang lau nước mắt của cậu bỗng khựng lại.
Chết tiệt! Đọc nhầm thoại rồi!
Vương Nhất hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhưng điều cậu không ngờ nhất là Thẩm Thanh Uy lại bị cậu làm cho cảm động đến phát khóc. Vốn dĩ cậu đã gầy gò, nay đôi mắt đẫm lệ lại càng khiến người ta không khỏi xót xa.
Thẩm Thanh UY nghẹn ngào nói:
“Chọn cậu ấy đi, tôi yên tâm giao anh trai mình cho .”
Trợ lý Tất vội nhắc nhở: “Cậu Thẩm, vẫn còn nhiều ứng viên khác, hay là cứ xem thêm một chút?”
Thẩm Thanh Uy lắc đầu: “Trên hồ sơ có ghi cậu ta biết nấu ăn đúng không? Chỉ cần cậu ấy là được.”
Đám giám khảo đưa mắt nhìn nhau. Họ lật tung cả xấp hồ sơ lên, nhưng quả thật không tìm ra người thứ hai có dòng ghi chú tương tự.
Vương Nhất: “…”
Vương Nhất có biết nấu ăn, nhưng ăn được hay không lại là chuyện khác...
Nghĩ đến sự kén chọn của Thẩm Thanh Lan, anh không khỏi hoảng sợ, nhưng vẫn phải căn da đầu chống đỡ, nặn ra một nụ cười đầy tự tin.
Thẩm Thanh Uy lau khô nước mắt, vẫy tay gọi cậu: "Đi thôi, đi gặp anh trai tôi nào."
Vương Nhất hớn hở đẩy chiếc xe lăn lên phía trước, dùng cơ thể che cửa rồi đưa người đó ra trước, sau đó mới tiếp tục đẩy đi.
Ánh mắt lướt qua bóng dáng xa dần của Tần Vân, anh bỗng cảm thấy có chút mất mát.
Cậu ta chắc hẳn rất cần công việc này.
Những lời anh vừa bịa không hoàn toàn là bịa đặt, phần lớn đều lấy từ chính trải nghiệm thực tế của Tần Vân.
Rời khỏi Thẩm Thanh Lan, không còn những chuyện ép buộc điên rồ, cậ có lẽ sẽ hạnh phúc hơn chăng...
Thẩm Thanh Uy đột nhiên lên tiếng: "Anh trai tôi thực ra là người rất tốt, đừng tin những lời đồn bên ngoài."
Vương Nhất giả lả cười trừ.
Anh còn lạ gì bản chất thật sự của Thẩm Thanh Lan? Người bình thường đâu có thể tạo ra một đống chuyện máu chó như thế!
Quả không hổ là tiểu thuyết cẩu huyết, bán thảm để nhận việc, thật sự ngu ngốc hết sức.
Khi sắp đến văn phòng tổng tài, bầu không khí xung quanh cũng thay đổi hẳn. Màu sắc ấm áp bên ngoài đã biến mất, chỉ còn lại một bảng màu lạnh lẽo của đá cẩm thạch, đen, trắng, xám...
Bên trong văn phòng, ánh mắt của Thẩm Thanh Lan vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, sắc mặt âm trầm. Hắn cũng chẳng buồn động đến bữa sáng trên bàn.
A Uông lần thứ ba nhắc nhở: "Thẩm tổng, tiểu thiếu gia dặn tôi phải tận mắt chứng kiến anh ăn xong mới được."
Thẩm Thanh Lan không kiên nhẫn ngước lên, ánh mắt hắn sắc lạnh đến mức A Uông lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.
Hắn lạnh giọng ra lệnh: "Ca phẫu thuật của mẹ cậu đã được sắp xếp xong. Làm tốt công việc của mình đi."
A Uông thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Hắn chưa từng nói với ai về căn bệnh hiếm gặp của mẹ mình, cũng chưa từng nhắc đến ca phẫu thuật đầy khó khăn ấy.
Thẩm Thanh Lan hờ hững giơ tay ngăn hắn nói: "Cảm ơn Thanh Uy đi."
A Uông cúi đầu, giọng chắc nịch: "Tôi nhất định sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia chu đáo!"
Cánh cửa khẽ vang lên, một giọng nói trong trẻo vui vẻ vang lên: "Anh, anh lại bắt nạt A Uông nữa rồi?"
So với A Uông, Thẩm Thanh Lan còn nhanh hơn, hắn lập tức đứng dậy, bước nhanh đến bên xe lăn, cúi người xuống: "Em vừa khóc à?"
Vương Nhất nín thở. Ánh mắt của Thẩm Thanh Lan sắc bén như lưỡi dao, anh cảm giác như chỉ cần mình thở mạnh một cái thôi là đầu sẽ rơi xuống đất ngay lập tức.
Hiện tại anh chỉ là một thằng nghèo kiết xác, chẳng có gia sản gì để mà đền bù. Chắc chỉ có thể liều mạng thôi!
Thẩm Thanh Uy lắc đầu: "Gió lớn quá, thổi đỏ mắt em thôi."
Cậu ta nhìn về phía bàn làm việc, sắc mặt chợt lạnh đi: "Sao anh chưa ăn sáng?"
"Không đói."
Thanh Uy điều khiển xe lăn tiến lại gần, tiện tay hất ly cà phê trên bàn xuống đất: "Vương Nhất, nhớ kỹ, anh tôi không được uống cà phê khi bụng đói. Thay bằng sữa nóng đi."
Vương Nhất còn chưa kịp phản ứng, một ánh nhìn lạnh buốt bỗng chiếu thẳng về phía mình. Cậu theo bản năng siết chặt cơ thể, chuẩn bị đối mặt với ánh nhìn dò xét.
Làm ơn đừng nhận ra anh!
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan nheo lại, hắn cảm thấy dáng người của tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Anh là ai?"
Vương Nhất thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ: "Chào tổng giám đốc Thẩm, tôi là Vương Nhất, trợ lý cá nhân của ngài. Chỉ cần ngài gọi, tôi sẽ có mặt ngay lập tức! Chịu khó, chăm chỉ, không ngại khổ!"
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, không thích nụ cười của tên này chút nào.
"Anh bị sa thải."