Giờ cao điểm sáng thứ Hai khiến ai cũng kiệt quệ, cả sáu làn đường ùn tắc chật kín, trên bản đồ giao thông, mọi tuyến đều rực một màu đỏ.
Không biết đã bao nhiêu lần kiểm tra đồng hồ, Vương Nhất sốt ruột hỏi: “Bác tài, còn bao lâu nữa mới đến vậy? Cháu sắp trễ buổi phỏng vấn rồi.”
Tài xế cũng toát mồ hôi hộ cậu, cố gắng lách xe vào dòng người, khiến phía sau vang lên tiếng còi inh ỏi dữ dội hơn.
Vương Nhất chỉ biết câm nín: “…”
Bộ vest trên người anh khó chịu đến mức ngồi cũng không yên, tay chân như bị nhốt trong l*иg sắt, cúi lưng một cái cũng không được.
Thật không hiểu nổi Thẩm Thanh Lan làm thế nào mà quanh năm suốt tháng đều mặc vest, không thấy bí bách sao?
Nếu cậu được nhận vào làm trợ lý, chẳng lẽ cũng phải mặc tây trang giống sếp?
Anh khẽ "hít" một tiếng, nghĩ đến những ngày sắp tới mà vừa thương cho bản thân, vừa bất lực Hết vò đầu bứt tai lại nghiến răng nghiến lợi
Tài xế ái ngại nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Cậu trai trẻ, hay là gọi điện xin công ty nghỉ một hôm đi? Hôm nay đường kẹt quá…”
Vương Nhất trả lời lấy lệ, sốt ruột vươn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Với kiểu làm việc không chừa đường lui của Thẩm Thanh Lan, xin nghỉ hay bỏ cuộc cũng chẳng khác nhau là mấy, có khi trễ giờ còn không có cơ hội vào phỏng vấn.
Không được, dù thế nào cũng phải ôm chặt cái đùi này!
Mười lăm phút sau, anh cứng đờ đôi chân bước xuống khỏi chiếc xe điện nhỏ, gấp gáp cảm ơn anh shipper đã chở mình rồi vội vã lao vào tòa nhà.
Nếu được mặc quần thể thao và giày chạy, chắc chắn cậu có thể chạy nhanh hơn nữa!
Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ hẹn, may mắn có một thang máy còn trống, nhưng cậu không hiểu sao bao nhiêu người đứng ngoài lại không chịu bước vào, bèn tự mình vào trước.
Cửa thang máy đóng lại, cậu không biết rằng bên ngoài, một hàng người đều đang trố mắt ngạc nhiên.
Nhưng chỉ vài giây sau, cửa lại mở ra. Cậu giật mình, bên ngoài cũng có người ngạc nhiên không kém.
Một chàng trai trẻ đang ngồi trên xe lăn, mặc áo len trắng, gương mặt nhợt nhạt nhưng đường nét lại rất thanh tú. Dáng người gầy, trên chân phủ một chiếc chăn mỏng.
Đằng sau cậu ta là một người đàn ông cao to mặc vest đen, râu quai nón rậm rạp, trông cực kỳ dữ tợn. Khi nhìn thấy Vương Nhất, ánh mắt anh ta lập tức trở nên đầy cảnh giác.
Chẳng phải đây là kẻ lúc nãy đi xe điện cắt mặt xe Range Rover của bọn họ sao?!
Gã đàn ông định lên tiếng yêu cầu cậu ta đi ra, nhưng Thẩm Thanh Uy khẽ giơ tay ngăn lại, nở một nụ cười nhẹ:
“A Uông, vào đi thôi, trễ là anh trai em lại nổi giận đấy.”
Vương Nhất: “…”
Bị ánh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của gã vệ sĩ quét qua, anh cảm thấy có hơi chột dạ, như thể bản thân sắp có âm mưu gì đó với chàng trai kia vậy.
Thẩm Thanh Uy tò mò quan sát anh. Hình như lúc nãy anh ta đến đây bằng xe điện? Tinh thần tích cực đấy chứ. Nghĩ vậy, cậu ta bất giác có thêm vài phần thiện cảm.
Nhìn thấy tập hồ sơ trên tay Vương Nhất, cậu ta cất giọng hỏi: “Cậu đến phỏng vấn à?”
Vương Nhất đang định trả lời nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hai người cũng ngang tuổi nhau, để người ta phải ngẩng đầu nhìn lên nói chuyện thì có vẻ không hay lắm, nên đành cắn răng cúi xuống kéo căng chiếc quần vest mà ngồi xổm.
“Đúng vậy, tôi ứng tuyển vị trí trợ lý cá nhân của… Tổng giám đốc Thẩm.”
Quỷ mới biết anh đã tốn bao nhiêu sức mới nuốt trôi được cái tên đầy đủ của tên kia, nói ra mà cũng thấy gượng gạo.
Ánh mắt Thẩm Thanh Uy dần chuyển sang nhìn thẳng, càng thêm kinh ngạc: “anTổng giám đốc Thẩm mà cũng chịu thuê trợ lý cá nhân sao? Anh ta khó hầu hạ lắm đấy, cậu phải chuẩn bị tinh thần đi.”
Vương Nhất lúng túng xoay phần có chữ của bản sơ yếu lý lịch cũ nát ra sau, nói giọng ậm ờ: “Ừm, cứ thử xem, biết đâu…”
Chàng trai trên xe lăn đột nhiên nở nụ cười: “Nghe nói Thẩm Thanh Lan mắc chứng sạch sẽ đến mức ám ảnh cưỡng chế, lại còn yêu cầu nhân viên phải trả lời tin nhắn trong vòng một giây, thật là đáng ghét.”
Vương Nhất nghe vậy, cảm thấy đồng cảm vô cùng, lập tức bày ra vẻ mặt đầy thấu hiểu.
Vừa định tranh thủ tâm sự thêm vài câu với tiền bối, cửa thang máy bỗng "đinh" một tiếng, chậm rãi mở ra.
Vương Nhất sốt sắng định bước ra, nhưng ngay lúc nhấc chân lên, anh sực nhớ ra điều gì đó, liền lập tức thu chân lại, nhường đường cho người kia đi ra trước, sau đó mới sải bước đi ra.
Vừa chạy vừa vẫy tay chào.
A Uông cúi xuống chỉnh lại tấm chăn trên chân chàng trai, lúc nãy bị Vương Nhất vô tình làm lệch đi.
“Tiểu thiếu gia, cậu đánh giá cao cậu ta à? Tổng giám đốc không thích kiểu người người thiếu chín chắn như vậy đâu …”
Đúng lúc này, một tiếng “bốp” vang lên, Vương Nhất đâm thẳng vào cửa kính của phòng phỏng vấn.
A Uông: “…” Còn ngốc nữa.
Thẩm Thanh Uy thì không nghĩ vậy, khẽ cười lắc đầu: “Anh tôi quanh năm chỉ toàn tiếp xúc với những người quy củ cứng nhắc, bản thân cũng trở thành một ông già cố chấp rồi. Có thêm vài yếu tố bất ngờ cũng không chừng lại là chuyện tốt.”
Cậu ta giơ tay ngăn A Uông đang đẩy xe lăn lại, dặn dò: “Cậu đưa bữa sáng cho anh tôi, nhớ canh chừng, phải bắt anh ấy ăn hết. Tôi đi xem buổi phỏng vấn.”
Nghĩ một lúc, cậu ta lại bổ sung: “Cậu không được nói với anh tôi là tôi nói xấu anh ấy đâu đấy.”
A Uông cầm lấy hộp giữ nhiệt, hơi bất đắc dĩ nhìn cậu: “Tiểu thiếu gia, tôi đưa thì được. Nhưng Tổng giám đốc có chịu ăn hay không thì không phải lỗi của tôi đâu.”
Ý ngầm: Vẫn là cậu phải làm thôi.
Thẩm Thanh Uy có chút khó xử, hàng chân mày khẽ nhíu lại: “Không biết cái tên kia có khiến anh tôi chịu ăn uống tử tế hơn không nhỉ…”
A Uông: “…” Cậu chủ đang có ý gì vậy
****
Thông báo tuyển dụng của tập đoàn Thẩm thị được phát ra vội vã, thời gian phỏng vấn cũng sắp xếp gấp gáp, số người đến không nhiều.
Nhưng "không nhiều" chỉ mang tính tương đối, cả phòng họp vẫn chật kín người ngồi.
Thẩm thị danh tiếng lẫy lừng, một công ty con bất kỳ cũng có thể đè bẹp tập đoàn Vương thị. Hằng năm, số người muốn chen chân vào đây nhiều không đếm xuể.
Huống hồ đây còn là cơ hội được học hỏi trực tiếp từ Tổng giám đốc Thẩm.
Bên trong phòng phỏng vấn, rèm che của cửa sổ kéo kín, thỉnh thoảng có người ra vào. Những người bước vào với vẻ tự tin tràn đầy, nhưng khi ra lại cúi đầu ủ rũ.
Vương Nhất sốt ruột nhìn quanh, giấu tập hồ sơ trông không thể nào tệ hơn của mình xuống đáy cặp.
Quay đầu sang, cậu bất ngờ phát hiện bên cạnh mình cũng có một thanh niên trẻ tuổi đang căng thẳng không kém. Đối phương bắt gặp ánh nhìn của anh, lập tức mỉm cười dịu dàng:
“Chào cậu, tôi là Tần Vân.”
Ầm!