Vì học viện tu chân xưa nay chưa từng đào tạo học sinh kiểu “Kiện Tu” nên thầy chủ nhiệm khá là đau đầu. Thầy lo nếu chuyện này không xử lý khéo thì đứa nhỏ này sẽ chẳng thèm phối hợp nữa, cho nên trước mắt cần phải chơi chiêu... Nói chuyện một cách khéo léo, đánh đòn tâm lý nhẹ nhàng để dẫn dụ em nó vào tròng – à không, là vào quỹ đạo tu hành.
Theo kịch bản đã luyện sẵn trong đầu, sau khi thầy nói câu “Trường mình chưa có kinh nghiệm nên không dạy được kiểu này đâu con ạ”, thì Tống Thế An lẽ ra phải sững người, mắt tròn mắt dẹt, hoang mang vô định.
Lúc đó thầy mới thuận thế tung ra chiêu: đề xuất mấy hướng tu hành nghe có vẻ mơ hồ, ngớ ngẩn, chẳng liên quan gì huyền học cho lắm – nhưng thực ra đã bàn bạc kỹ với mấy tu sĩ khác rồi. Mục tiêu là khiến cậu học trò này gật đầu lia lịa trước khi kịp phản kháng.
Đáng lẽ mọi chuyện phải diễn ra trơn tru vậy chứ! Nhưng đời không như là mơ…
Tống Thế An thì vẫn ngồi đó tỉnh như sáo, mặt không biểu cảm, khiến kế hoạch của thầy tan thành mây khói. Thầy chủ nhiệm đành gồng mình lên, đổi giọng cho ra vẻ “ta đây nghiêm túc lắm nghe chưa”, rồi nói tiếp với vẻ đầy khí thế:
“Dĩ nhiên, không phải là thầy không có phương án B đâu nhé!”
“Hiện giờ, ngành học có tỷ lệ sử dụng bàn phím cao nhất chính là... Ngành Công nghệ Thông tin! Nhìn thì không giống tu chân, nghe cũng chẳng có mùi huyền học, nhưng xét từ góc nhìn pháp khí – tức là bàn phím của em – thì cũng coi như có liên quan đấy chứ. Em có thể thử làm quen một chút với ngành này, biết đâu đang học bỗng nhiên... Ngộ đạo cũng nên. Thầy có thể giúp em xin giấy thông hành, cho em đến nghe ké vài buổi học máy tính ở trường đại học gần đây.”
Dù chủ nhiệm lớp đã cố gắng thể hiện bản thân rất đáng tin cậy, nhưng trong không khí vẫn không tránh khỏi lan tỏa một cảm giác… Không đáng tin, bởi vì những lời nói kết hợp giữa công nghệ hiện đại và huyền học kia thật sự quá phi thực tế.
Mà khổ cái, Tống Thế An lúc này lại quá bình tĩnh – bình tĩnh đến mức khiến mấy lời thầy nói càng giống mấy bài PR công nghệ hơn là lời khuyên tu chân. Đã không huyền bí thì chớ, còn không thuyết phục được ai hết.
Cơ mà... Rõ ràng là trước khi gặp Tống Thế An, thầy chủ nhiệm đã nghiêm túc chân thành bỏ thời gian ngồi nghiên cứu nghĩ cách dạy cho học sinh kiểu mới này rồi.
“Ừm… cũng được...” – Tống Thế An không tranh luận, vì bản thân cậu cũng đâu hiểu “Kiện Tu” là cái giống gì. Cậu nhăn mặt do dự, rồi vẫn gật đầu.
Thú thực thì giờ đến thời khoá biểu còn chưa có, bản thân cậu cũng không biết mình sắp bước vào kiểu tu hành gì.
Không có tiền bối, không có sách vở hướng dẫn, cậu hoàn toàn không biết mình nên đi đường nào, học cái gì, đánh nhau kiểu gì.
Dù đề xuất của thầy chủ nhiệm nghe rất không đáng tin cậy, nhưng ít nhất cũng đã khiến cậu có hướng đi, thà có còn hơn không.
Lúc này, thầy phụ đạo đứng bên cạnh nãy giờ vẫn im như tượng, cũng bắt đầu ra chiêu. Vẻ mặt thầy giống như đã tiên đoán được bi kịch hôm nay từ trước, kiểu: “Tôi biết ngay mà… Cái viễn cảnh này không tránh khỏi đâu.”
Sau một hồi suy nghĩ, thầy mở miệng bằng giọng rất chi là chân thành:
“Thật ra thì cũng chưa tới mức hết đường đâu. Tống Thế An, nếu em tin thầy, biết đâu thầy giúp được em đấy.”
“Sắp tới, khi trường khai giảng, sẽ có một kỳ khảo nghiệm nhập học dành cho tân sinh. Khi đó em cứ tung hết chiêu thức mà em có ra. Dựa vào biểu hiện của em, cộng thêm phân tích bằng bảng dữ liệu, nhà trường sẽ đề xuất thời khóa biểu phù hợp nhất. Rất nhiều học sinh khác cũng xác định được lộ tuyến phát triển trong tương lai nhờ cách này đó!”
Học viện tu chân thành lập được hơn hai năm, nghiêm khắc mà nói thời gian không tính là dài. Dù vậy, trong thời gian ấy, nhà trường cũng đã gắng gượng mày mò, cuối cùng cũng vá víu được một lộ trình hướng dẫn tạm gọi là thân thiện với tu sĩ.
Lúc nói chuyện với Tống Thế An, để tránh làm cậu hoảng sợ hay nản lòng, thầy phụ đạo còn khéo léo... Né luôn việc đề cập đến thân phận "Kiện Tu" đặc biệt của Tống Thế An - người nửa tu sĩ, nửa... Kỹ thuật viên máy tính.
Tống Thế An lễ phép cảm ơn: “Vâng, em cảm ơn thầy ạ.”