Bị Ép Dùng Bàn Phím Tu Tiên, Tôi Vô Tình Trở Thành Đại Lão

Chương 7

Tám năm trước, trận sương mù dày đặc bao phủ bầu trời có thể coi như một dấu mốc quan trọng đánh dấu "Thời đại linh khí phục hồi".

Mà lý do sự kiện này được các chuyên gia và học giả gọi là "Linh khí phục hồi" thay vì "Linh khí khởi nguyên", đơn giản là vì trước khi trận sương mù ấy xuất hiện, thế gian đã tồn tại những tư liệu liên quan đến tu chân.

Tống Thế An thực chất xuất thân từ một gia tộc huyền học cổ truyền — dù rằng trước thời kỳ linh khí phục hồi, cả gia tộc cậu thực ra chỉ còn lại một số ít người kiên trì tu luyện kiếm quyết. Thậm chí, họ còn thường xuyên bị người đời cười nhạo vì những suy nghĩ kỳ quặc.

Trước đó, Tống Thế An đã kiên trì rèn luyện kiếm thuật suốt mười mấy năm để cường thân kiện thể.

Vì vậy, sau khi linh khí phục hồi, gần như tất cả mọi người đều tin chắc rằng cậu sẽ trở thành một kiếm tu.

Chỉ tiếc rằng, khác với những câu chuyện thần thoại hay những tiểu thuyết tu chân viễn tưởng trên mạng, dù hiện tại việc tu luyện đã cho phép người tu sĩ lựa chọn pháp khí của mình, nhưng trên thực tế, lựa chọn này chủ yếu dựa vào phản ứng tiềm thức, gần như là bản năng. Đó là lý do mới có khái niệm "pháp khí thích hợp".

… Giống như một tu sĩ ngay từ tiềm thức đã có thể nhận ra bản thân phù hợp với loại pháp khí nào nhất, để rồi trước cả khi bản thân kịp phản ứng, cơ thể đã tự động đưa ra lựa chọn, quyết định con đường tu luyện.

Khi bản thân Tống Thế An còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì tiềm thức của cậu đã tự động đưa ra lựa chọn — chọn bàn phím làm pháp khí chủ tu.

Hầu như tất cả các tu sĩ xung quanh đều không thể hiểu nổi lý do tại sao cậu lại chọn bàn phím làm pháp khí. Nhưng bản thân cậu cũng chẳng thể giải thích được vì sao cậu lại có mức độ phù hợp cao với bàn phím hơn bất kỳ loại pháp khí nào khác.

"… Cũng phải." Chủ nhiệm lớp trầm ngâm, rồi chậm rãi nói: "Nếu thực sự có thể hiểu rõ nguyên lý của chuyện này, thì dù cho cậu có thiên phú tương hợp với bàn phím đi chăng nữa, nhưng xét về nền tảng kiếm đạo mà cậu đã tu luyện, lại xét đến gia tộc lâu đời, xét đến con đường mà tổ tiên cậu đã khai phá từ lâu, chỉ sợ ai rơi vào tình huống của cậu cũng sẽ chọn trường kiếm."

"Nói thật, việc tôi trở thành chủ nhiệm lớp của cậu thực ra cũng là do tình cờ. Vì trước đây chưa từng có tiền lệ tu sĩ nào chọn bàn phím làm pháp khí, nên chức vụ này của tôi cũng chỉ là rút thăm mà được thôi."

Chủ nhiệm lớp ra vẻ bất đắc dĩ, ngay từ buổi nhập học đã thành thật nói rõ tình huống:

"Với tư cách là chủ nhiệm lớp của cậu trong vài năm tới, tôi cũng muốn nhân dịp này nói thẳng luôn — tôi không có gì để dạy cậu cả. Dù danh nghĩa là chủ nhiệm lớp, nhưng về phương diện tu luyện của cậu, tôi thực sự không có khả năng hướng dẫn."

Thế nhưng, dù đã cố gắng thể hiện vẻ bất lực, hiển nhiên chủ nhiệm lớp vẫn không thể so bì với người đang đối diện — một học sinh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước khi nhập học.

Tống Thế An nhìn vị chủ nhiệm lớp trước mặt, sắc mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh:

"À, ra vậy. Em biết rồi."

Trong đầu cậu thản nhiên nghĩ: ... Vậy giờ em có thể chuyển sang lớp bên cạnh được không?

Có vẻ như đã đọc được vài phần tâm trạng mặc kệ đời trong ánh mắt Tống Thế An, chủ nhiệm lớp vốn đã định nói thêm gì đó nhưng lời vừa đến miệng thì suýt chút nữa nghẹn lại.