Sau đó không lâu, khi tất cả tân sinh đều đã hoàn tất thủ tục nhập học, học viện lập tức tổ chức cái gọi là "thí nghiệm nhập học", nghe tên thì như thí nghiệm hóa học, nhưng thực chất là cho sinh viên mới… Đánh nhau với quái vật.
Theo lịch được thầy phụ đạo gửi, Tống Thế An vác theo cái balo nhìn như hộp đựng máy khoan, hướng tới địa điểm thi – hay còn gọi vui là “đấu trường thử máu”.
Lý do đơn giản thôi: sau này tu sĩ phần lớn đều phải xông pha trong sương mù, đánh đấm với mấy con quái gớm ghiếc. Nên kỳ kiểm tra này sẽ đánh giá hai thứ quan trọng: một là dũng khí đập quái, hai là khả năng phối hợp nhịp nhàng với đồng đội chưa từng gặp mặt.
Thí nghiệm sẽ ngẫu nhiên ghép hai học viên từ hai khoa khác nhau thành một tổ, rồi thả vô một pháp trận siêu to khổng lồ do một lão phù tu thiết kế riêng cho việc… Thử thách sinh viên. Trong trận, cảnh vật và quái vật sẽ được đổi liên tục như chơi game, thời lượng ước chừng nửa tiếng.
Nếu sau 30 phút, tụi quái bị đập hết thì qua, còn nếu cả hai học sinh bị đánh bay khỏi bản đồ thì xem như rớt. Nói một cách thân thương, thì cả kỳ thi này nghe như một trận “đánh boss hai người” trong game online vậy.
Khi Tống Thế An đến nơi, đồng đội được chỉ định ngẫu nhiên của cậu đã có mặt từ trước.
Vừa thấy cậu đến, một người cầm đàn tỳ bà, mặt mũi khẩn trương chạy lại chào hỏi rất lễ độ:
“Chào bạn! Mình là Chu Tuần, âm tu. Bạn chắc cũng tới để thi thử luôn đúng không?”
Khác với mấy loại tu sĩ bẩm sinh đã cầm đại đao đại kiếm, âm tu như Chu Tuần thiên về hỗ trợ – nói trắng ra là… Vυ' em buff máu, hát cổ vũ, hoặc thổi sáo đánh lạc hướng quái vật. Vấn đề là: đa số âm tu đều học nhạc lý kiểu “nghe thầy giảng rồi ngủ quên”, thậm chí có người lần đầu chạm vào nhạc cụ trong kỳ thi luôn!
Thế nên, trong mấy kỳ kiểm tra thực chiến kiểu này, âm tu bắt đầu lộ rõ… Sự ngại ngùng. Nhìn Chu Tuần mặt căng như dây đàn, hẳn chắc cũng là dân mới, cấp tốc học tỳ bà trong ba ngày để đi thi.
Tống Thế An gật đầu: “Ừ, mình là Tống Thế An, thuộc hệ... Kiện Tu. Mình cũng vào thi lần này.”
“Kiếm tu hả?! Trời ơi, Tống ca là kiếm tu à?! Tuyệt thật luôn á!” – Chu Tuần mắt sáng như sao băng, nhìn cái balo ngoại cỡ trên lưng Tống Thế An như thể bên trong đang giấu một thanh bảo kiếm phát sáng level max.
Trong đầu Chu Tuần đã mừng thầm: Trúng số rồi! Gặp phải kiếm tu là đồng đội, kỳ thi này coi như an toàn 50% rồi đó trời ơi!
Tống Thế An vừa liếc qua là biết ngay Chu Tuần đang hiểu sai vấn đề nghiêm trọng, đành khéo léo đính chính:
“Ờm... nói sao nhỉ, tình huống của mình với cậu tưởng tượng chắc hơi… khác một xíu á. Tuy là mình thuộc hệ kiếm tu thật, nhưng… pháp khí của mình không phải loại kiếm dài truyền thống đâu nha. Cậu hiểu ý mình chứ?”
Chu Tuần vẫn vô tư không mảy may nghi ngờ, còn nhiệt tình gật đầu khen:
“Không phải kiếm truyền thống hả? À à, mình hiểu rồi! Kiếm của kiếm tu các cậu á, đều là hàng độc, không đυ.ng hàng!”
Theo truyện thì, kiếm tu thường xem kiếm của mình như vợ, một lòng một kiếm, ai mà giống ai được?
Thế nên, Chu Tuần càng thêm chắc cú: Chắc chắn kiếm của Tống ca là hàng hiếm, không giống mấy cây kiếm ngoài chợ. Mắt hắn lại không kiềm được mà liếc sang cái balo sắt to oành sau lưng Tống Thế An, trong đầu tưởng tượng không biết cây kiếm “vợ yêu” kia hình thù ra sao mà nhét vô cái túi nhìn như thùng đồ nghề thợ điện vậy…
Tống Thế An thấy Chu Tuần mặt đầy hưng phấn, nội tâm chỉ có thể khẽ nhắm mắt thở dài: Không đâu, cậu… Cậu chắc chắn không hiểu…
Đang định mở miệng giải thích rõ thêm vài câu, thì cánh cổng đấu trường vốn đóng chặt bỗng mở ra đánh “két” một tiếng.
Hai thí sinh thi trước vừa lê lết bước ra, mặt mày phờ phạc như vừa bị quái vật ăn hành không thương tiếc. Còn giám khảo bên trong thì bắt đầu gọi lớn:
“Tổ tiếp theo! Tống Thế An, Chu Tuần! Nhanh chóng vào sân chuẩn bị thi!”
Chu Tuần nghe tên liền vui vẻ vác tỳ bà tung tăng đi vào như đi biểu diễn văn nghệ, Tống Thế An thấy thế chỉ biết nuốt xuống nửa câu đang nói dở.
Thôi, gọi mình là kiếm tu cũng không phải không được… Tống Thế An tự an ủi.
Dù gì trước khi đến đây, cậu cũng đã quyết định phong cách chiến đấu của mình rồi – một trường phái vô cùng hiện đại và hiệu quả: combo bàn phím siêu tốc.
So ra thì mười mấy năm trước cậu cầm kiếm múa, bây giờ cầm bàn phím gõ, ngoài chuyện chiều dài vũ khí khác nhau ra, trải nghiệm cũng… Gần giống.
Thậm chí nếu phải chọn giữa việc múa bàn phím hay đánh chữ tung chưởng, thì cậu thấy nắm bàn phím nện người vẫn hợp với mình hơn.
Nghĩ tới đây, Tống Thế An nhẹ nhàng bước vào đấu trường, lòng không còn vướng bận chuyện kiếm với không kiếm.