Ta Chỉ Là Trọng Sinh Báo Thù, Chư Thần Quỳ Xuống Làm Gì

Chương 11: Lệnh Tôn Nuôi Được Một Hảo Đại Nhi Tử

Sau khi Sở Quân rời đi, Đan Lâu lập tức loạn thành một đoàn.

Mai Phất Quy lớn tiếng mắng Hàn Thiên Học Viện là kẻ bá đạo, cưỡng ép mua bán, đoạt đi ba viên Hồi Linh Đan của hắn!

Lưu lão thì mắng Huyền Thanh hồ đồ, lại để một hạt giống nhân tài như vậy chạy mất!

Đối mặt với loại thiên tài nghịch thiên này, lẽ ra nên trực tiếp bắt cóc mang về học viện mới đúng!

Huyền Thanh mặt mày xám xịt, vội vàng gọi người phụ trách điểm danh đến tra xét hộ tịch mà Sở Quân đã đăng ký.

Kết quả suýt chút nữa ngất xỉu!

"Đại học sĩ, Huyền Thanh sư huynh… không có ai tên là San San cả…"

Lưu lão giận dữ: "TÌM!! Dù phải huy động toàn bộ sức mạnh của Hàn Thiên Học Viện cũng phải tìm ra người này cho ta!"

"Không! Lão phu dù có phải cầu xin đến chỗ hoàng thượng, cũng nhất định phải tìm ra thiên tài này!!"



Sở Quân sau khi có tiền trong tay, việc đầu tiên là đi mua sắm điên cuồng.

Nàng mua một cái lò đan cũ nát, lại gom thêm một ít dược liệu, sau đó theo đường cũ quay về hầu phủ.

Vùi đầu vào luyện đan.

Hiện tại thân thể của nàng bị tổn thương linh mạch, đan điền cũng bị phá hủy. Loại Hồi Linh Đan mà nàng luyện chế có thể dưỡng mạch, bổ sung linh khí, thậm chí còn có thể tẩy tủy rèn gân.

Mặc dù hiệu quả hơi chậm, nhưng lại rất ôn hòa. Nếu phối hợp thêm dược dục (ngâm dược), khoảng mười ngày nửa tháng là có thể dưỡng thân thể này trở lại trạng thái tốt.

"Nghèo khiến người ta phải tính toán chi li mà."

Sở Quân ngâm mình trong dược dục, cảm thán. Nếu trong tay có tiền, một chút thương tích cỏn con này chẳng phải chỉ cần một viên đan dược là giải quyết xong hay sao?

Đúng lúc nàng đang tập trung hấp thụ dược lực thì bên ngoài cửa sổ có động tĩnh.

Sở Quân khẽ nâng mi mắt, lười biếng liếc về phía cửa sổ.

Cửa sổ bị đẩy ra, một con hồ ly nhỏ đang thò đầu vào lén lút nhìn trộm, không kịp đề phòng mà sững sờ tại chỗ, đôi mắt tròn xoe.

"Chít!"

Σ(っ °Д °;)っ

Sở Quân chống cằm, khẽ nhếch môi đỏ: "Yo, đây chẳng phải là bé cưng của ta sao?"

Đế Hi bị dọa đến mức toàn thân dựng lông, cái đuôi nhỏ cứng đờ, dựng thẳng lên trời.

Quay đầu định chuồn.

Một cánh tay ngọc ngà mang theo những giọt nước từ trong bồn tắm vươn ra cửa sổ, trực tiếp túm lấy đuôi nó.

Bộ lông của Đế Hi lại một lần nữa nổ tung, nó trừng mắt nhìn nàng đầy khó tin, cái đầu nhỏ nghiêng qua một bên, liếc về phía thùng tắm sau lưng nàng.

Cái đầu bé tí, dấu chấm hỏi to đùng!

Sao lại nhanh vậy?! Rõ ràng vừa rồi tỷ tỷ biếи ŧɦái này còn đang tắm cơ mà!

Sở Quân xách nó lên trước mặt, nở nụ cười yêu mị quyến rũ.

Đế Hi bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến run lẩy bẩy, trong mắt viết đầy ba chữ to đùng: Yếu đuối, đáng thương, vô tội.

Sở Quân tiện tay ném nó lên giường, thắt chặt dây áo ngủ, sau đó lập tức nhào tới, túm lấy hai chân trước của Đế Hi, ép nó thành tư thế "đại" (大) đầy nhục nhã!

Sở Quân: "He he he."

Đế Hi: "Chít!!!"

ヽ(。>Д