Ta Chỉ Là Trọng Sinh Báo Thù, Chư Thần Quỳ Xuống Làm Gì

Chương 10: Quan Tài Đan Thánh Sơn Sơn Đậy Không Được Nữa

Bên trong Đan Lâu, Hứa Phi la lối om sòm, không chịu tin sự thật.

"Thanh ca, mau cho chúng ta xem đan dược đi!"

Mai Phất Quy cũng phấn khích hẳn lên: "Ta chưa từng nghe nói nhất tinh đan dược có thể tỏa ra dị hương đâu!"

Hắn nhớ lại mùi hôi thối kinh khủng của viên đan mình luyện ra…

Đan dược Sở Quân luyện ra thơm bao nhiêu…

Huyền Thanh cũng căng thẳng không kém, hắn dùng linh lực phong ấn lò đan, ngăn dược hương tiếp tục khuếch tán, rồi từ từ buông tay.

Trong khoảnh khắc cả Đan Lâu rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.

Huyền Thanh trợn to mắt, Mai Phất Quy há hốc miệng.

Hứa Phi và đám người phía sau trông cứ như vừa thấy ma!

Bởi vì bên trong lò đan không chỉ có một viên đan dược…

Mà là ba viên!

Mỗi viên đều toàn thân đỏ rực, hơn nữa xung quanh còn tỏa ra một vòng ánh sáng mờ ảo.

"Đỏ rực… Cực phẩm… cực phẩm đan dược?!"

Màu đỏ sậm là thượng phẩm, nhưng màu đỏ rực lại là cực phẩm!

"Đan dược tỏa ra dị hương, còn… còn xuất hiện đan quang… Đây chẳng phải là dấu hiệu của tứ tinh đan dược sao?!!"

Mọi người tê dại cả da đầu, nhìn Sở Quân với ánh mắt như đang thấy một con quái vật!

Hứa Phi hét lên: "Không! Không thể nào! Hồi Linh Đan rõ ràng chỉ là nhất tinh đan dược!!"

"Hơn nữa, dược liệu mà Đan Lâu cung cấp chỉ đủ luyện ra một viên, sao có thể luyện ra tận ba viên?! Chắc chắn cô ta gian lận!!"

Huyền Thanh hừ lạnh một tiếng: "Ta là Bách Giai Nho Sư, nếu cô ta gian lận, ta há có thể không phát hiện?"

Mặt Hứa Phi đỏ bừng.

Mai Phất Quy cười lớn: "Đỉnh! Muội muội, muội thật sự quá đỉnh rồi!!"

"Cũng tạm thôi." Sở Quân cười nhạt, nhìn sang Hứa Phi: "Chỉ nghĩ đến việc Hứa đại thiếu gia phải thay cả hoàng đô đổ thùng phân nên ta vô tình phát huy vượt mức một chút."

Hứa Phi: "..."Mẹ nó.

Mai Phất Quy cười càng lớn, giơ ngón tay cái: Đủ ác! Cực phẩm!

Sắc mặt Hứa Phi tái xanh.

Sở Quân lười để ý đến hắn, quay sang Huyền Thanh: "Không biết ba viên Hồi Linh Đan này, học viện có thu mua không?"

"Đương nhiên là thu!" Huyền Thanh gật đầu, ánh mắt nhìn nàng đã khác hẳn, nóng rực vô cùng: "Nhưng rốt cuộc cô làm thế nào? Vừa rồi kỹ thuật luyện đan của cô..."

Trong Đan Lâu, mọi người đều vô cùng tò mò.

Sở Quân luyện đan có thủ pháp gì đâu? Còn thô hơn cả đại nương trong bếp nấu ăn!

Hơn nữa, nàng còn chẳng dùng linh lực!

Vậy mà bằng cái cách quái gở đó, nàng lại luyện ra cực phẩm đan dược!

Đám đệ tử học nghề luyện đan tại đây đều bị vỡ nát tam quan!

Sở Quân chỉ cười không nói. Huyền Thanh cũng hiểu rằng câu hỏi của mình có phần đường đột.

Người trước mắt đang đeo mặt nạ, thủ pháp luyện đan lại độc nhất vô nhị, hiển nhiên có bí mật không muốn để lộ.

Nhưng không thể nghi ngờ, thiếu nữ này là một thiên tài đan đạo!

Chỉ bằng một lần ra tay hôm nay, nàng nhất định sẽ danh chấn Trung Châu!

"Chưa biết cô nương xưng hô thế nào?"

"Sơn Sơn." Sở Quân bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa.

"San San?" Huyền Thanh không nghĩ đến danh hiệu Đan Thánh Sơn Sơn, chỉ gật đầu nói: "San San cô nương có thể nán lại một chút không? Ta sẽ đi mời sư trưởng tới thẩm định ba viên đan dược này, sau đó định giá thu mua."

"Không cần, ta còn có việc gấp, cứ tính theo giá thị trường của đan dược nhất tinh là được."

"Chuyện này..."

"Hàn Thiên Học Viện không mua nổi, nhưng ta thì mua được!!"

Mai Phất Quy hào sảng móc túi tiền, nhét thẳng vào tay Sở Quân: "Muội muội, ở đây có năm trăm lượng ngân phiếu, đủ không? Nếu không đủ ta còn có thể..."

"Đủ rồi." Sở Quân mỉm cười: "Ba viên Hồi Linh Đan của ta tuy có đan vân, nhưng chung quy vẫn là nhất tinh đan dược. Bất quá, huynh bỏ năm trăm lượng ra mua, cũng không lỗ đâu."

Đan dược nhất tinh vốn không đáng giá năm trăm lượng bạc.

Nhưng đan dược nàng luyện ra thì chưa chắc!

Thu tiền thành công, Sở Quân không định nán lại lâu, xoay người rời đi.

Huyền Thanh vội vàng gọi: "San San cô nương, chờ một chút! Bài khảo hạch đan sư lần này của cô..."

"Ta không đến để khảo hạch." Sở Quân hất nhẹ túi tiền trong tay, cười tủm tỉm: "Ta đến để kiếm tiền. Cảm ơn nha~"

Cả căn phòng lập tức trợn mắt há mồm.

Người ta đến khảo thí, ngươi đến kiếm tiền? Có cần phải chơi trội vậy không?!

"À đúng rồi! Hứa đại thiếu gia, đừng quên vụ cá cược của chúng ta nha~"

Sở Quân nhếch môi trêu chọc: "Mấy cái thùng phân trong vương đô đêm nay, nhờ cậy cả vào ngươi đó~"

Hứa Phi như bị bắn trúng đầu gối, tức đến mức suýt phun ra một búng máu.

Đến giờ hắn vẫn không thể tin nổi... Sở Quân thực sự có thể luyện đan!

Nhưng hắn cũng hiểu, đắc tội một đan sư tiềm năng khủng bố thế này là ngu xuẩn cỡ nào...

Mẹ nó! Sớm biết vậy đã không cá cược rồi!!

Sở Quân rời khỏi đan lâu, len lỏi vào đám đông, chớp mắt đã biến mất.

Huyền Thanh theo bản năng định đuổi theo, nhưng bị Mai Phất Quy nhanh tay kéo lại.

"Thanh ca, đừng chạy chứ! Ta bỏ tiền ra rồi, Hồi Linh Đan này là của ta!"

"Tiền lát nữa ta trả ngươi, ba viên Hồi Linh Đan này nhất định phải thuộc về thư viện!"

"Dựa vào cái gì chứ?! Giữa đường cướp của à?!"

Hai người còn đang tranh cãi thì một lão giả râu ria xồm xoàm bước vào đan lâu.

"Vừa rồi lão phu ngửi thấy mùi dược hương nồng đậm, Huyền Thanh, hôm nay ngươi hào hứng lắm nhỉ? Thế mà cũng chịu ra tay luyện đan, định làm mẫu cho đám học trò khảo hạch à?"

"Lưu lão." Huyền Thanh vội đẩy Mai Phất Quy ra, cúi người hành lễ.

Lưu lão khẽ gật đầu, ánh mắt tò mò lướt qua lò đan trong tay hắn.

Mai Phất Quy nhanh miệng chen vào: "Đan dược này là của ta! Ta đã bỏ tiền mua rồi!"

Huyền Thanh lườm hắn một cái: "Vị này là trưởng lão đan đạo của Hàn Thiên Học Viện, đương triều đại học sĩ, ngươi thành thật chút đi."

Mai Phất Quy trừng mắt: "Đại học sĩ, trưởng lão đan đạo cũng không thể cướp đồ của ta! Cha ta còn là Hộ bộ Thị Lang đấy!"

Lưu lão liếc hắn một cái, khẽ cười khẩy: "Ngươi chính là cái kẻ kỳ ba đan đạo của Mai gia? Cái gì mà ngươi mua? Huyền Thanh, ngươi mở sạp buôn bán trong đan lâu à?"

Huyền Thanh vội vàng lắc đầu, đem chuyện kể lại rõ ràng.

Lưu lão kinh ngạc, đến khi thấy ba viên Hồi Linh Đan kia thì cả người run lên, lập tức bẻ đôi một viên bằng móng tay rồi nhét vào miệng.

"A a a a! Đan dược của ta!!" Mai Phất Quy gào lên đầy thảm thiết.

"Tiểu tử câm miệng!" Lưu lão quát một tiếng, Mai Phất Quy lập tức bị cấm ngôn.

Lão giả toàn thân run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, kích động cứ như vừa nuốt phải thứ gì không thể miêu tả.

"Rõ ràng là nhất tinh đan dược, tại sao dược lực lại nồng đậm đến thế?!"

Tốc độ hấp thu linh lực này, thậm chí có thể so sánh với tứ phẩm!!!

Không chỉ như vậy, Lưu lão còn cảm giác có gì đó trong cơ thể đang bị đẩy ra ngoài, cả người chợt trở nên nhẹ bẫng.

Ngay sau đó, trong đan lâu lại bốc lên một mùi hôi kỳ lạ.

“Oẹ! Mùi gì vậy?!”

“Ai vừa tiêu chảy ngay tại chỗ thế?!”

Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều đồng loạt dồn về phía Lưu lão.

“Ọe~”

Mai Phất Quy nôn khan một tiếng, lập tức lùi năm bước.

Những người khác cũng kinh hãi lùi lại theo, không ai dám đến gần Lưu lão.

Dù Huyền Thanh cũng bị mùi hôi xộc thẳng vào mặt, nhưng hắn lại nhận ra điều gì đó kinh người, thất thanh hô lên: “Tẩy kinh phạt tủy?!!”

Lưu lão vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, viên Hồi Linh Đan đặc biệt này thế mà còn ẩn chứa công dụng tẩy kinh phạt tủy!

"Huyền Thanh, viên đan dược này thật sự không phải ngươi luyện ra?!!"

"Không... không phải..."

Lão giả môi lưỡi khô khốc, nóng lòng đến mức gần như rống lên: "Nếu không phải ngươi luyện, thì còn ai có thể luyện ra?! Chẳng lẽ là một tiểu tử vô danh trong đám học đồ tới khảo hạch hôm nay?"

Bên cạnh có người yếu ớt lên tiếng: "Người luyện đan quả thật là một cô nương trông rất bình thường."

Mắt Lưu lão trừng lớn đến sắp rớt ra ngoài.

Ngươi nói gì?

Ngươi dám gọi một người có thể luyện ra loại cực phẩm linh đan này là bình thường?

Nếu Đan Thánh Sơn Sơn mà nghe thấy thì quan tài của ông ấy chắc chắn cũng không đậy nổi nữa rồi!

Đan Thánh Sơn Sơn thật sự: Không những đậy không nổi, ta còn trực tiếp bật dậy luôn đây này~